Trận linh thì khỏi phải nói, sau khi trưởng thành chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại cực kỳ lợi hại, nhưng nhũ dịch Chung Linh lại đưa ra hiệu quả cực tốt ngay tức thì.
Tỉ lệ mà anh điều chế là cho người bình thường, đã loãng lắm rồi, nhưng người thường mà uống thì chắc chắn sẽ kéo dài tuổi thọ. Còn võ giả uống thì cũng có thể ngưng thần luyện thể, lợi ích cực lớn.
Hiện tại người có nhiều tiền ai mà không muốn sống lâu chứ, nhũ dịch Chung Linh này chính là cọng rơm cứu mạng bọn họ, nếu đem ra bán thì chắc chắn sẽ là cung không đủ cầu.
Đừng thấy Lục Hi hiện tại có hơn năm trăm triệu thì cho rằng đã đủ, nhưng anh biết, nếu bản thân cần tiêu tiền thì chỗ này chắc chắn không đủ, Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ chưa chắc đã có thể giúp được anh toàn bộ, cho nên anh cần kiếm thật nhiều tiền.
Lục Hi nghĩ một lúc, bèn gọi điện cho Lâm Tiêu, bảo ông ta đến Nam Hồ ngay lập tức.
Lâm Tiêu nhận được điện thoại thì lập tức đi tới.
Lục Hi đứng ngoài cửa chờ, đưa cho ông ta cái ngọc bội đeo vào, rồi dẫn Lâm Tiêu đi vào trong.
Lâm Tiêu vừa vào đã bị linh khí dày đặc nơi đây làm cho hoảng sợ.
Là tông sư, ông ta đã có thể cảm nhận được nhiều linh khí hơn người thường. Cảm nhận được sự thư thái chảy quanh người, Lâm Tiêu thấy từng lỗ chân lông của mình đều đang thoải mái mở ra.
Nếu có thể ở đây thì ông ta tin rằng, chỉ cần cho ông ta thời gian thì chắc chắn ông ta sẽ thành tông sư mạnh nhất Hoa Hạ, mạnh hơn cả tông sư mạnh nhất Hoa Hạ là Thiên Diệu.
Nhưng đây là nơi ở của cậu Lục, không có sự đồng ý của cậu Lục thì ông ta cũng chỉ dám ước vậy thôi, không dám nói ra.
Không bao lâu sau, Lục Hi đưa Lâm Tiêu đi vào phòng mình, cầm lấy một lọ nhũ dịch Chung Linh đã được pha loãng lên rồi đưa cho ông ta: “Uống đi”.
Lâm Tiêu sửng sốt, sau đó không chút do dự mà uống vào.
Uống cạn một lọ, Lâm Tiêu lập tức kinh ngạc.
Trong cơ thể ông ta có một cảm giác thông suốt kéo dài từ lục phủ ngũ tạng đến cả người. Ông ta cảm thấy cả người nhẹ nhàng như muốn bay lên vậy.
“Đây, đây là gì vậy?”, ông ta kinh hãi hỏi.
Lâm Tiêu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng món đồ này không đơn giản, có vẻ là vật của nhà tiên.
Lục Hi đắc ý cười nói: “Đây là nhũ dịch Chung Linh mà ông đã từng ngâm người đó”.
Lâm Tiêu ngẩn ra: “Nhũ dịch Chung Linh lúc ấy chẳng phải là khô cứng sao?”
Lục Hi lắc đầu: “Nhũ dịch Chung Linh này là tôi tự sản xuất, hơn nữa là đã được pha loãng rồi”.