Tần Lam gật đầu, còn Lục Hi cứ như vậy tung người, nhảy vọt cao mười mấy trượng rồi chạy như điên.
Lúc này, Tần Lam kéo Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đang trợn tròn mắt, bốn người ngồi trên xe Vân Khả Thiên, bắt đầu đi về.
…
Lúc này, bên trong nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Tây Kinh.
Một người toàn thân mặc áo choàng dài màu đen lấy ra một vật kim loại hình tròn lớn từ trong lồng ngực ra, ấn nút phía trên.
Vật kim loại này chậm rãi bay lên, trôi lơ lửng trên không trung, tỏa ra mười một chùm ánh sáng màu lam.
Một lát sau, mười một người lối ăn mặc giống nhau xuất hiện trong chùm ánh sáng màu lam.
Bọn họ đều mặc áo choàng dài màu đen, dùng chụp đầu che mặt, ẩn núp trong bóng tối nên không thấy rõ diện mạo.
“Sứ đồ mười hai tôn kính, xin hỏi ông gọi chúng tôi có chuyện gì?”
Một bóng đen trong đó giọng khàn khàn hỏi.
Bóng đen được gọi là sứ đồ mười hai nói.
“Sứ đồ thứ nhất tôn kính, chào các vị sứ đồ”.
Nói xong, sứ đồ mười hai đặt tay phải trước ngực, khom người hành lễ, mọi người cũng đáp lễ.
Lúc này, sứ đồ mười hai mới lên tiếng.
“Vừa nãy, hộ vệ của tôi đã chết rồi”.
“Sao có thể chứ, ở thế giới này bọn họ gần như không có đối thủ”, có người kinh ngạc hỏi.
“Đúng, trước đó tôi cũng cho là như vậy”, sứ đồ mười hai nói.
Lúc này sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện gì xảy ra thế, hãy nói cho mọi người biết”.
Sứ đồ mười hai gật đầu nói.
“Mọi người cũng biết nhiệm vụ lần trước của tôi đã thất bại, do một người tên Lục Thiên Hành gây nên, tôi lần theo tung tích của hắn ta đến chỗ này, thông qua quan sát đánh giá, tôi cho rằng tương lai hắn ta sẽ uy hiếp đến chúng ta, vì vậy tôi cho hộ vệ đi giết hắn ta, kết quả ra sao chắc hẳn không cần tôi nhiều lời nữa”.
Sứ đồ mười hai nói xong, mọi người đều rơi vào im lặng. Một lát sau, vẫn là sứ đồ thứ nhất nói: “Ông dựa vào đâu mà cho rằng hắn ta sẽ uy hiếp chúng ta?”
“Tôi cũng không rõ, đây chỉ là cảm giác”, sứ đồ thứ mười hai đáp.
Lại im lặng một hồi, sau đó sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện này đã thông báo cho hội trưởng rồi, để hội trưởng quyết định xem làm thế nào”.
Mọi người rối rít gật đầu.