Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn mọi người, ông ta chậm rãi nói: “Kỳ Lai thân là học trò trên danh nghĩa của tôi, hắn hoành hành trong làng xã, không có chuyện ác nào không làm. Hôm nay, chính tay tôi xử hắn trừ hại cho dân. Từ nay về sau nếu còn có ai dám giống như Kỳ Lai thì kết cục sẽ giống như hắn”.
Lời của Vương Dương Minh giống như một luồng gió lạnh thổi qua, tất cả người trong gia tộc Kỳ Lai liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Người này chính là Vương Dương Minh, sư phụ của Kỳ Lai.
Bọn họ không chỉ nghe danh tiếng của Vương Dương Minh trong miệng Kỳ Lai một lần, mà hắn ta còn thường xuyên nhắc đến vị sư phụ này, cả ngày hắn ta đều khoe khoang Vương Dương Minh có khả năng dời núi lấp biển, thần thông quảng đại.
Lúc này, Kỳ Lai bị sư phụ của mình đích thân phân thây, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Thấy mọi người câm như hến, Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng, ông ta quay trở lại bên cạnh Lục Hi và nói: “Cậu Lục, học trò trên danh nghĩa của tôi làm ra loại chuyện bại hoại như vậy, Vương mỗ quả thực áy náy”.
Lục Hi nhàn nhạt nói: “Chỉ là một học trò trên danh nghĩa mà thôi, tính toán làm gì. Nếu chuyện xử lý xong rồi thì chúng ta về thôi”.
Vừa nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.
Đám đông sau lưng Lục Hi rời đi hết, còn người của gia tộc Kỳ Lai ngơ ngác nhìn mọi người đi mất, không một ai dám đứng lên ngăn cản, danh tiếng của Vương Dương Minh vang khắp vùng đất Miêu Cương.
Lúc này, hai người tài xế nhìn thấy bóng lưng của Lục Hi, bọn họ thật sự phục anh sát đất.
Một câu nói của Lục Hi, Vương Dương Minh ngang nhiên một chưởng vô cùng hung hãn chém đôi người Kỳ Lai, đừng quá lợi hại vậy chứ!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ những người này luôn cung kính với Lục Hi, chắc hẳn sức nặng của anh trong lòng những người này rất cao.
Nhưng chàng thanh niên này sao lại làm được như vậy? Bởi vì những người này thoạt nhìn hơn hẳn người bình thường, dáng vẻ cũng rất lợi hại. Chẳng lẽ nói chàng thanh niên Lục Hi này lợi hại hơn bọn họ?
Bọn họ mang theo nghi vấn này quay trở lại xe.
Lúc này, đám người Hạ Nguyên Phi đang sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy đám Lục Hi quay lại, hai người tài xế cũng bình yên vô sự, lập tức bọn họ lộ ra nụ cười.
Hai người Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông bước nhanh tới, bọn họ nhìn Lục Hi và nói: “Cậu Lục, cậu vất vả rồi”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ mà”.
Hai người tài xế nghe thấy lời này lại càng kinh ngạc.
Bởi vì trên đường đến đây, thái độ của hai người này đối với Lục Hi không phải như vậy, sao mà đột nhiên lại trở lên cung kính, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc đó, Lục Hi xua tay nói với đám người Vương Dương Minh: “Các ông về đi, chúng tôi cũng phải đi rồi”.
“Cậu Lục, đừng đi gấp như vậy chứ, cậu tới đây cũng không dễ dàng gì, để chúng tôi làm tròn nghĩa vụ chủ nhà tiếp khách, nếu không thì trong lòng chúng tôi sẽ rất áy náy đấy”.
Vừa nghe thấy Lục Hi muốn đi, Vương Dương Minh vội vàng nói.
Lục Hi lắc đầu đáp: “Chúng tôi quay về còn có việc, hôm khác nếu rảnh rỗi thì chúng tôi sẽ tham dự”.
Nghe thấy Lục Hi có việc, trên mặt Vương Dương Minh và Triệu Hoàng đều lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối.
Lúc này, Lục Hi lên xe, anh nói với hai người tài xế: “Chúng ta đi thôi”.