Cũng may ông ta đã quen biết với Quách Chấn Ninh từ trước, mấy lần trước cũng có nhà báo muốn vạch mặt, đều là Quách Chấn Ninh đàn áp cho ông ta.
Lần này chuyện lộ ra, người gây chuyện còn là cái tên nhà báo nổi tiếng nhưng cứng đầu tên Dương Bằng Nghĩa kia, Lưu Khải Minh vừa nhìn liền biết chuyện này phiền phức rồi.
Người ông ta đề phòng chính là nhà báo, cái tên Dương Bằng Nghĩa này nổi tiếng khó chơi, đương nhiên ông ta cũng biết.
Cho nên ông ta cũng phải đầu tư vốn liếng tặng cho Quách Chấn Ninh hai triệu, để Quách Chấn Ninh giúp ông ta giải quyết mọi chuyện.
Biết được Quách Chấn Ninh chuẩn đuổi việc Dương Bằng Nghĩa, Lưu Khải Minh cắn răng lại tặng thêm một triệu, chỉ cần qua được lần này, để xem về sau tên nhà báo này còn dám đến tìm mình gây phiền toái nữa không.
Nghĩ tới đây, Lưu Khải Minh cười nhạt hai tiếng, xoay người rời đi.
Ông ta đã lắp camera ẩn trong phòng Quách Chấn Ninh, đợi sau ngày hôm nay sẽ không phải cho Quách Chấn Ninh một xu nào nữa.
…
Trụ sở Tỉnh ủy.
Vân Khả Thiên xách vali quay về biệt thự số một.
Đúng lúc hôm nay Vân Thắng Quốc được nghỉ làm, sau khi ăn trưa xong, ông ta đang nằm trên ghế sofa nghỉ trưa.
Nhìn thấy trên mặt con trai có vết sưng, Vân Thắng Quốc lập tức cau mày hỏi: “Mặt con sao vậy?”
“Không sao, con đi chơi với anh Lục, tự ngã thôi”, Vân Khả Thiên cười gượng nói.
Vừa nghe là đi cùng cậu Lục, Vân Thắng Quốc mới không tức giận.
Lúc này, Vân Khả Thiên đặt vali lên bàn trà nhỏ, anh ta nói với Vân Thắng Quốc: “Bố, anh Lục bảo con đưa đồ cho bố”.
Vân Thắng Quốc nghe xong lập tức ngồi dậy.
Đồ cậu Lục đưa, bất kể là thứ gì cũng phải coi trọng.
“Cái gì đấy?”, Vân Thắng Quốc hỏi.
Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Bố mở ra xem thì biết”.
Vân Thắng Quốc mặt đầy nghi ngờ, chậm rãi mở vali ra.
Khi vali được mở ra, Vân Thắng Quốc mặt mày kinh hãi, hồi lâu mới nói: “Đây là đồ thật?”
“Đồ anh Lục tặng còn có thể là giả sao?”, Vân Khả Thiên cười nói. Nhận được câu trả lời chắc chắn, Vân Thắng Quốc cũng khó khống chế được tâm tình kích động, ông ta run rẩy dùng tay vuốt ve đầu rồng.
Đây là quốc bảo mang ý nghĩa tượng trưng, mỗi lần nó trở về đều lay động trái tim của người trong nước.
Bây giờ ông ta lại có thể có cơ hội lấy được thứ này.
Mãi một lúc sau, Vân Thắng Quốc mới khôi phục lại tinh thần, ông ta hỏi: “Cậu Lục nói như nào?”
“Anh Lục nói, bảo bố giao cho quốc gia, cũng không nói thêm gì khác”.
Vân Thắng Quốc trầm tư trong chốc lát, ông ta nói.
“Đây là chuyện lớn, nhất định phải cử hành một nghi thức long trọng để chúc mừng”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: “Bố, anh Lục nói không được cho người khác biết là anh ta cho bố”.
“Nhưng có thể nói là người ẩn danh tặng mà”, Vân Thắng Quốc cười nói.
Vân Khả Thiên hiểu ý của bố.
Quốc bảo trở về không phải chuyện đùa, nhất định phải có thanh thế nhất định, đây cũng là cơ hội rất tốt để tạo thanh thế cho bố.
Suy cho cùng Hoa Hạ có bao nhiêu người vẫn đang cố gắng vì sự trở về của mười hai đầu thú, nếu mọi người biết Vân Thắng Quốc đã trả lại quốc bảo, danh vọng của ông ta lại một lần nữa nâng cao.
Nhìn khuôn mặt bố đầy vui mừng, lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố”.
“Nói đi”, Vân Thắng Quốc thoải mái nói.