"Bị dọa đến ngu người rồi hay sao vậy?"
Hạ Huyên Huyên cũng không khỏi phẫn nộ quát.
Đúng lúc này bọn họ lại nghe hai tiếng nổ lớn vang lên kèm theo tiếng xé gió sắc bén trong nháy mắt truyền đến.
Vẻ mặt của ai cũng bàng hoàng.
Hai phát súng lúc nãy đã khiến cho ngay cả cao thủ như Thịnh Quốc An cũng bị thương nặng, lần này Lục Hi chắc chắn phải chết.
Nhưng chính lúc này mọi người mới cảm thấy bối rối.
Đối mặt với kẻ thù giấu mặt, một cao thủ như Thịnh Quốc An cũng phải bị thương nặng ngay phát bắn đầu tiên, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cảm giác an toàn trong lòng mọi người ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác khủng hoảng ngập tràn.
Nhưng Lục Hi vẫn đứng yên bất động, chỉ nhẹ nhàng lướt về phía trước, hai viên đạn đã bị anh bắt vào trong tay.
Viên đạn xoáy tốc độ cao bị anh nắm chắc trong tay, ngay lập tức liền mất đi lực xuyên thủng.
Sau đó Lục Hi lại mở tay ra, hai viên đạn nằm trong tay anh còn có thể so sánh với đạn của súng thần công.
"Quả nhiên".
Lục Hi lẩm bẩm.
Đúng là đạn xoắn xuyên giáp chuyên dùng đối phó cao thủ võ đạo.
Lục Hi lại cau mày, một đội ngũ bình thường tuyệt đối không thể có được trang bị tối tân bậc này, qua đây cũng có thể thấy được đối phương đã chuẩn bị hết sức kỹ càng.
Lục Hi một lần nữa từ chối ý tưởng vội vàng tiến lên.
Đám người Hạ Huyên Huyên kinh ngạc nhìn hai viên đạn nằm trong tay Lục Hi.
"Đây là tình huống gì vậy? Sao anh ta có thể dùng tay không bắt đạn? Lúc nãy ngay cả Thịnh Quốc An cũng bị bắn trọng thương mà?"
Trong lúc tất cả mọi người đang kinh hãi thì lại có thêm một tràng súng nổ vang, vô số viên đạn bắn đến như một cơn mưa rào dày đặc bầu trời.
Ngay lập tức, những thân cây và tảng đá nơi Hạ Huyên Huyên và những người khác đang ẩn náu đều bị vỡ nát.
Đám người Hạ Huyên Huyên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ôm đầu lạnh run, sáu lính đặc công bị hỏa lực áp chế hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên được chứ đừng nói là đánh trả.
Trước mặt Lục Hi, một tấm khiên màu vàng sẫm đã được dựng sẵn, những viên đạn bắn vào đó đều phát ra tiếng leng keng rồi rơi xuống đất.
Lục Hi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói: "Nếu đã giấu không được thì cũng không còn cách nào khác".
Ngay lập tức, một ngọn thương lửa màu vàng đã được ngưng tụ trong tay Lục Hi.
Hạ Huyên Huyên và những người khác kinh hãi nhìn ngọn thương lửa vàng trong tay Lục Hi, không ngờ một kẻ nhát gan như Lục Hi cũng là một cao thủ võ đạo.
Lục Hi phóng trường thương trong tay đến một ngọn núi ở trước mặt.
Trường thương xé gió lao vút đi, ngay khi nó chuẩn bị làm nổ tung đỉnh núi thì từ trong thung lũng bỗng dâng lên một luồng đấu khí màu trắng đối kích trường thương.