Nghe những lời nịnh hót liên tục, Ôn Nhất Hàng dù có lão luyện thành thục thì cũng khó tránh khỏi đắc ý.
Đã đến cảnh giới này rồi còn có thể tăng cấp thì đúng là đáng để kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, Ôn Nhất Hàng lại giơ tay lên.
Mọi người lập tức im lặng, chờ Ôn Nhất Hàng nói.
“Hôm nay còn một chuyện khác muốn nói”.
Mọi người vội vàng ngưng thần lắng nghe.
“Nghe nói Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn của chi thứ sáu đã tìm được con trai Lục Hi và đưa về nhà họ Ôn rồi. Chọn một ngày nào đó cho nó đến từ đường sửa họ đi, người nhà họ Ôn sao có thể mang họ Lục cho được”.
Nghe vậy, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc. So với tin tức vừa rồi thì đúng là chẳng đáng gì.
Nhưng Lục Viễn Sơn cùng Ôn Uyển lại thay đổi sắc mặt.
Lục Hi đã tỏ thái độ rõ ràng rằng mình sẽ không đổi họ, nhưng Ôn Nhất Hàng là gia chủ, nói ra thì sẽ không rút lại, rốt cuộc họ nên làm gì bây giờ?
Một khi Ôn Nhất Hàng nói ra trước mặt mọi người như vậy, e là Lục Hi sẽ không thể yên ổn mà rời khỏi nhà họ Ôn.
Lúc này, Ôn Uyển đứng dậy nói: “Gia chủ, Lục Hi vừa mới về, xin hãy cho thằng bé một thời gian thích ứng, chuyện sửa họ này cứ để từ từ được không ạ”.
Ôn Nhất Hàng nhìn Ôn Uyển một cái, trầm giọng nói: “Có thể bước vào nhà họ Ôn chúng ta chính là phúc phận của nó, đừng mặc cả nữa, chọn một ngày đến tế tổ đi, đừng có dông dài”.
Ôn Uyển nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mà có người đã lên tiếng: “Thương lượng làm cái gì, biết bao nhiêu người muốn vào nhà họ Ôn chúng ta còn không được đây. Gia chủ đang quan tâm đến hai người đấy, nếu không e là cả đời này cũng không có cơ hội ấy đâu”.
“Đúng vậy, đây là phúc phần của nó, các người nên quý trọng đi”.
Đám người khuyên nhủ Ôn Uyển với Lục Viễn Sơn, nhưng có thể thấy trong lời nói mang theo ý khinh bỉ.
Trong mắt bọn họ, được trở thành một phần của nhà họ Ôn chính là sự vinh quang của Lục Hi, không có gì phải bàn hết.
Ôn Uyển còn muốn nói gì đó nhưng Lục Viễn Sơn đã kéo bà lại, lắc đầu.
Sau đó, Ôn Nhất Hàng nói: “Cứ thế đi, còn lại các việc khác cứ thế mà làm”.
“Vâng, gia chủ”.
Mọi người hành lễ rồi rời đi.
Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn cũng quay về phòng mình.
Đến trước cửa viện thì thấy người đứng đầu chi thứ sáu là Ôn Thế Lễ đang chờ ở đó.
Hai người thấy vậy thì chào: “Anh cả”.
Ôn Thế Lễ gật đầu.
“Cô chú cũng thấy chuyện hôm nay rồi đó, tốt nhất là đừng vi phạm ý của gia chủ, nhanh chóng xử lý đi, nếu không gia chủ mà giận dữ thì Lục Hi sẽ gặp nguy hiểm đấy. Nếu nó đã xuất hiện trong tầm mắt của gia chủ rồi mà còn đòi đi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng đâu”.