Hình thái của Lục Hi là phương thức tồn tại của lực tinh thần, sự va chạm này tương đương dùng cạn kiệt lực tinh thần của bản thân phát ra một đòn công kích toàn lực.
Bộ xương to lớn bị Lục Hi đâm sầm tới lung lay, lực hút trong chớp mắt cũng biến mất.
Lục Hi lập tức nhân cơ hội này điên cuồng vụt chạy về phía mà lúc tới kia.
Bộ xương khổng lồ cũng bắt đầu sải bước truy đuổi ở phía sau.
Lục Hi liều mạng dồn toàn lực, cuối cùng trước khi bị bộ xương khô đuổi kịp cũng quay lại tọa độ nơi anh tiến vào rồi vụt tan.
Mà bộ xương khô kia khi thấy Lục Hi biến mất vô tăm chỉ lắc đầu quay người rời đi.
Giờ phút này, trong cửa hàng tạp hóa, hai người Vân Khả Thiên cùng Tần Lam sốt ruột nhìn Lục Hi đang trơ như phỗng, không biết làm thế nào mới tốt.
Nửa tiếng trước, Lục Hi đột ngột tiến vào trạng thái này, hai người họ không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Đúng lúc này thân thể Lục Hi bỗng run lên, anh bất ngờ mở ra hai mắt, đồng thời có máu chảy ra từ thất khiếu.
“Anh ấy bị làm sao thế?”
Thấy Lục Hi đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa thất khiếu còn chảy máu, Vân Khả Thiên cùng Lục Hi đồng thời lo âu hỏi.
Chỉ thấy Lục Hi lau đi vết máu nơi khóe miệng, hung tợn chửi rủa: “Mẹ nó, dám chơi trò mờ ám với ông đây, hôm nay không thu phục được ngươi thì ông đây không phải họ Lục”.
Nghe được Lục Hi buông lời chửi thô tục, Tần Lam cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không sao, chỉ là bị pharaoh âm hồn không tan kia chơi một vố, ông đây bây giờ liền đi thu dọn nó”.
Lục Hi nhìn chiếc vương miện đựng trong hộp, cười gằn một tiếng.
“Mẹ nó, ông đây không xử được ngươi thì có người khác đến, một lát nữa sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị tan thành mây khói”.
Vừa nói, Lục Hi một phát túm chặt lấy vương miện đi lên lầu hai, không ngoảnh đầu phân phó: “Tôi có việc cần xử lý, không được phép làm phiền tôi”.
Bỏ lại Vân Khả Thiên cùng Tần Lam vẫn đang trợn mắt há mồm sau lưng, Lục Hi một mình lên lầu hai.
Sau khi lên lầu anh lập tức khởi động đàn tế Long Thần.
Trong sảnh lớn đàn tế.
Lục Hi nhìn chiếc vương miện trong tay cười khẩy.
"Ngươi không phải rất lợi hại sao, ông đây ngược lại muốn xem xem, là ngươi lợi hại hay là rồng già này lợi hại”.
Nói xong anh liền đặt vương miện lên trên đàn tế ở trung tâm.
Trong chớp mắt, một hơi thở hồng hoang quét qua đại sảnh, trong tích tắc chiếc vương miện biến thành một điểm sáng nhỏ bé, biến mất với một tiếng rít gào thê lương.
“Ha ha ha ha”.
Lục Hi ngông cuồng cười hai tiếng: “OMG, không phải là rất lợi hại sao, trước mặt rồng già, ngươi còn không phải cúi đầu như thường”.
Thấy bộ xương đã gài bẫy mình bị rùa già quét sạch, Lục Hi vui mừng khôn tả.
Thực ra chiếc vương miện đó chỉ là một cạm bẫy.
Lục Hi cũng không nắm rõ tình huống cụ thể nhưng anh biết Tutankhamun đã ẩn giấu linh hồn mình vào trong thế giới đó.
Nếu có một người nào đó như Lục Hi với lực tinh thần đã đạt tới một trình độ nhất định sẽ bị thu hút bởi nguồn sức mạnh trong thế giới đó mà cố gắng thăm dò một lần.
Chỉ cần tiến vào thế giới kia, linh hồn của Tutankhamun sẽ nuốt chửng lực tinh thần bị thu hút tới kia từ đó tăng cường sức mạnh cho bản thân, đạt được một mục đích nào đó.
Còn Lục Hi nhìn thấy thời cơ, lực tinh thần lại vững mạnh khác thường, dưới tác động của một đòn công kích liều chết mới giành được một con đường sống sót, tháo chạy ra ngoài.
Với tính cách có thù tất báo của anh căn bản sẽ không để việc này qua đêm.
Thấy bản thân bị lừa gạt một lần, anh không hề do dự hiến tế lên chiếc vương miện này. Dù cho ngươi có bản lĩnh nghịch thiên thế nào thì trước mặt rồng già tất cả đều trở nên vô nghĩa.