Nhưng giờ đã khác, anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ, đương nhiên không chấp nhận cảnh tượng như vậy xuất hiện ngay trước mắt.
Chỉ có anh ta mới là người sinh ra dành cho Hoắc Tư Duệ, cả Tây Bắc này có kẻ nào dám tranh giành với anh ta?
Anh ta có gia thế hùng hậu, Hoắc Tư Duệ cũng là thuộc thế gia đang lên, hai người trai tài gái sắc, liên hôn liền có thể cùng tiến lên đỉnh cao, một tên lưu manh giả danh trí thức thì làm được gì?
Lưu Chấn Thanh cho rằng Lục Hi không có bất kì điều kiện nào cạnh tranh với anh ta, nghe xong những lời này, có lẽ Lục Hi sẽ hiểu mình cần phải rời xa Hoắc Tư Duệ, không nên tiếp tục làm xấu mặt bản thân.
Lục Hi nhìn Lưu Chấn Thanh, nói một cách chậm rãi.
“Tôi không biết anh lấy đâu ra tự tin, chắc nhờ có tiền, nhưng tôi mong anh nhớ rõ, mặc dù không có tiền chẳng làm được gì, nhưng, tiền không phải toàn năng, giống như anh có tiền nhưng cũng không có được Hoắc Tư Duệ, cô ấy là của tôi”.
Dứt lời, anh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tự tin.
Lưu Chấn Thanh khỏi nói tức giận đến cỡ nào, nhưng anh ta tự cho mình là người có thân phận, đương nhiên sẽ không nổi khùng với Lục Hi.
Anh ta có trăm ngàn cách khiến Lục Hi nhục nhã ê chề rời đi, bạo lực không phải cách hay, chuyện có thể dùng tiền, việc gì phải động thủ.
Lưu Chấn Thanh đáp: “Xem ra, anh vẫn chưa biết những người chúng tôi rốt cuộc là như nào, có điều, lát nữa anh sẽ biết ngay thôi, hi vọng anh có thể giữ vững phong thái tự tin rời khỏi”.
Nói xong, Lưu Chấn Thanh đứng dậy rời đi.
Lục Hi lắc đầu, không khỏi cảm thán thế giới sao lại có nhiều người tự tin quá đáng đến vậy.
Hiện đã là 9h hơn, không lâu nữa là tới giờ diễn ra buổi đấu giá từ thiện, khách mời cũng đến gần đông đủ, đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hô của Tư Không Trích Tinh lần nữa vang lên.
Khách mời bước vào, Lục Hi khẽ mỉm cười.
Tông sư Miêu Cương, Vương Dương Minh; Thiên Diệu Linh Vũ Thượng Kinh, Diệp Phùng Xuân; bác cả Lục Viễn Chí cùng con gái Lục Tiểu Hiên.
Còn có Vương Hiển nhà họ Vương ở Lạc Thương, Liễu Tư Vũ và Chu Tiên Hiền nhà họ Liễu ở Cam Túc, tông sư Lương Thông và Vương Bá Hổ ở Nguyên Thái Tây Sơn.
Bố mẹ của anh cũng đã có mặt, thật sự là đại lão tụ hội.
Lục Hi chợt thấy nhức đầu, anh không ngờ lại kinh động nhiều người như vậy, đến những người vùng khác cũng tham gia.
Giờ muốn khiêm tốn cũng không được rồi.
Lục Hi có chút khó xử, nếu ra mặt, nhiều người như vậy, thân phận của anh chắc chắn không qua nổi mắt mấy lão cáo già này.