Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nhóc con, đừng hỗn xược, nếu không đồng ý với điều kiện của tôi, hôm nay các cậu đừng mơ tưởng ra khỏi đây”.  

 

Lúc này Triệu Thâm Hải đã động sát khí, người này ngông cuồng như vây, không hề coi hắn ra gì, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, sau này hắn làm sao có thể làm lão đại.  

 

Thêm nữa, để tránh rắc rối sau này, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, giết toàn bộ ba người này, diệt cỏ tận gốc, tránh rắc rối sau này có khả năng đối diện, còn răn đe thuộc hạ, nâng cao uy vọng của mình, cũng coi là chuyện tốt.  

 

Lục Hi nheo mắt nhìn sát khí lóe lên trong ánh mắt Triệu Thâm Hải, cười ha ha nói: “Làm sao, động sát tâm rồi hả, giết người là phạm pháp đấy”.  

 

Lục Hi ung dung nói, dường như không hề chú ý đến nguy hiểm trước mắt.  

 

Mục Trung Hoa và Trình Học Phong vừa nghe, trong lòng lo lắng, đã là lúc nào rồi, cậu còn nói pháp luật với đám người này, bọn họ là người trọng pháp luật à, đầu óc của Lục Hi đang nghĩ gì vậy?  

 

Triệu Thâm Hải vừa nghe, cười lạnh lùng một tiếng nói: “Xử bọn chúng cho tao”.  

 

Triệu Thâm Hải vừa hạ lệnh, gần trăm thuộc hạ lập tức giơ gậy gộc côn thép trong tay, chậm rãi thu nhỏ vòng vây, nhìn đám người Lục Hi sắp chết dưới màn đao hỗn loạn.  

 

Lúc này hai người Mục Trung Hoa và Trình Học Phong đã lo sợ đến toát mồ hôi, tại sao sự việc lại đến bước này, bọn họ thực sự không hiểu, chẳng lẽ thực sự phải chôn thân tại đây ư.  

 

Sắc mặt Trương Nguyệt Nguyệt trắng nhợt như tờ giấy, hai chân run rẩy, nắm chặt tay Mục Trung Hoa, mồ hôi đổ như mưa.  

 

Nhìn cảnh tuyệt vọng này, Mục Trung Hoa than một tiếng, nói với Trương Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, anh có lỗi với em, anh không nên đưa em tới đây”.  

 

Trong mắt Mục Trung Hoa đều là nước mắt hối hận.  

 

Lục Hi nhìn dáng vẻ của Mục Trung Hoa, cười nói: “Có gì đáng sợ, cậu cũng thật là, trước đây chúng ta đánh nhau cũng không thấy cậu sợ”.  

 

Mục Trung Hoa thở dài một tiếng, không trả lời Lục Hi, tình hình trước mắt có thể giống như trước đây sao.  

 

Trước đây đánh nhau, tất cả cũng chỉ đấm tay không, đánh đến nhà nào chịu thua thì thôi, còn bây giờ, sắp đánh đến chết người đấy, hơn nữa chênh lệch lực lượng quá lớn, ba người mình không có chút phần thắng nào, anh ấy có thể vui nổi không.  

 

Thấy vòng vây thu nhỏ, những con dao bầu đó cách đám người Lục Hi chưa đến một mét, sắp rơi xuống người bọn họ, bị chém banh xác.  

 

Mục Trung Hoa, Trình Học Phong và Trương Nguyệt Nguyệt đều tuyệt vọng nhắm mắt, chênh lệch lực lượng tuyệt đối khiến họ không còn có cả suy nghĩ phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta chém.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lục Hi bắn bay điếu thuốc trong tay, đầu thuốc mang theo tiếng gió bay về phía Triệu Thâm Hải.  

 

Triệu Thâm Hải kinh hãi trong lòng, né người tránh.  

 

Lúc này Lục Hi chậm rãi nói: “Anh  quen biết Phù Đồ không?”  

 

Triệu Thâm Hải vừa nghe, lập tức kinh ngạc, nói: “Dừng tay”.  

 

Thuộc hạ nghe vậy lập tức dừng lại hung khí đang giơ lên trong tay.  



Triệu Thâm Hải trầm giọng nói: “Cậu quen biết anh Đồ?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK