Hoắc Hước Anh vội vàng đồng ý, ông ta ra hiệu cho một đám ông lớn ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh Lục Hi, làm ra vẻ lắng nghe.
Lục Hi nhíu mày nói: “Ông gọi ba người Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa và Vương Bỉnh Lâm qua đây, tôi có lời muốn nói”.
Hoắc Hướng Anh nghe xong, ông ta đương nhiên biết Thần Hi Quân và Nhan Phi Hoa, nhưng Vương Bỉnh Lâm này ông ta chưa từng nghe qua.
Nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến chuyện ông ta thi hành mệnh lệnh của Lục Hi. Ông ta xoay người nói với vệ sĩ: “Gọi ba người đó qua đây”.
Vệ sĩ này chính là một trong hai người trên tàu Phoenix ngày đó, cũng được xem như cao thủ hiếm có.
Anh ta đang vô cùng sùng bái Lục Hi, đột nhiên nghe thấy dặn dò của Hoắc Hướng Anh, anh ta liền vội vàng tuân lệnh.
Sau khi vệ sĩ đi, Hoắc Hướng Anh nhìn sắc mặt Lục Hi có chút không vui, ông ta lo lắng hỏi: “Anh Lục, có phải có người chọc giận anh không vui?”
Nếu ở chỗ ông ta có người chọc Lục Hi không vui, vậy thì tội của ông ta lớn rồi, mà Hoắc Hướng Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Có hai người cần xử lý, đợi bọn họ tới đi”.
Thấy Lục Hi không nói rõ, Hoắc Hướng Anh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Còn những ông lớn khác nhìn thấy thái độ của Hoắc Hướng Anh như vậy, bọn họ lại càng không dám thở mạnh.
Trương Ngọc Kỳ thấy tất cả những thứ này, dường như cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại, vẻ mặt đầy ngây ngốc.
Không bao lâu, vệ sĩ dẫn theo ba người đi tới, chính là ba người Lục Hi chỉ đích danh.
Một lát sau, ba người đi đến đứng trước mặt mọi người, mà bọn họ đồng thời nhìn thấy Lục Hi ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng đều giật mình.
Lục Hi và bọn họ mới vừa gặp mặt, tất cả mọi người đều cho rằng anh là nhân vật không có tiếng tăm, không ngờ trong nháy mắt anh lại thành khách quý của Hoắc Hướng Anh.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vương Bỉnh Lâm chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Vương, vừa rồi tôi nhớ ông đã từng nói qua, nếu như tôi quen biết ông Hoắc thì ông sẽ ăn phân cho tôi xem?”
Mắt thấy Lục Hi bỗng nhiên trở thành khách quý của Hoắc Hướng Anh, Vương Bỉnh Lâm cũng đã cảm giác được chuyện không ổn rồi.
Vừa rồi khi có người tìm đến ông ta, nói rằng ông Hoắc muốn tìm mình, lòng ông ta tràn đầy mừng rỡ, suy nghĩ chẳng lẽ ông Hoắc nhìn trúng vẻ tài hoa của mình nên muốn cất nhắc?
Mang theo tâm tình như vậy đến đây, vừa nhìn thấy cái tên nhà quê đang ngồi ở vị trí của ông Hoắc, ông ta liền kinh hãi.
Nghe Lục Hi nói như vậy, ông ta biết chuyện không xong rồi.
Đầu óc Vương Bỉnh Lâm quay nhanh, ông ta lắp bắp nói: “Anh, anh Lục, vừa nãy tôi đùa thôi, anh đừng để ý”.