Hoắc Hướng Anh chưa từng nghe qua công ty điện ảnh Lôi Đình, càng không quan tâm tổng giám đốc chó má gì đó. Lục Hi là vị khách quý ông ta vất vả lắm mới nhìn thấy và mời đến. Vậy mà lại bị người ta làm nhục ở địa bàn của mình sao? Ông ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Ông ta hỏi Lục Hi: “Anh Lục, anh thấy chuyện này nên làm thế nào?”
Theo ý tứ của Hoắc Hướng Anh thì trực tiếp kéo Vương Bỉnh Lâm ra, gọi hai con sư tử châu Phi ông ta nuôi tới. Nhưng chuyện này vẫn cần anh Lục nói.
Lục Hi cười nói: “Ông đây nói muốn ăn phân cho tôi xem. Tôi không có hứng thú đâu, bảo người ta dẫn ông ta đi ăn phân đi, ăn no rồi thì đuổi ông ta cút”.
Lục Hi vừa đưa ra quyết định, sắc mặt Vương Bỉnh Lâm nhất thời trắng nhợt, nghĩ đến hình ảnh đó, ông ta suýt chút nữa nôn mửa.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh xua tay nói với vệ sĩ: “Dẫn đi, cứ làm theo dặn dò của Lục Hi”.
“Dạ, ông Hoắc”.
Vệ sĩ này vô cùng tôn sùng với Lục Hi, biết có người làm nhục Lục Hi, anh ta không nói hai lời liền đi lên túm lấy Vương Bỉnh Lâm dẫn ra ngoài. Anh Lục bảo để ông ta ăn no, vậy thì tuyệt đối không thể khiến ông ta đói được.
Bây giờ sắc mặt Vương Bỉnh Lâm trắng nhợt, ông ta gào khóc cầu xin tha thứ: “Anh Lục, ông Hoắc, tôi sai rồi, các người bỏ qua cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu”.
Hai người căn bản không để ý đến ông ta.
Lục Hi muốn trừng phạt ông ta vì tội không tử tế, còn Hoắc Hướng Anh không quan tâm đến vấn đề gì, chỉ cần Lục Hi căn dặn, ông ta tuyệt đối làm theo.
Nhìn thấy Vương Bỉnh Lâm bị dẫn đi trong tiếng khóc gào, Trương Ngọc Kỳ kinh ngạc che miệng.
Lúc này cô ta mới thấy được lão già trong truyền thuyết này rốt cuộc lợi hại ra sao.
Đồng thời, cô ta bắt đầu khâm phục Lục Hi.
Có thể khiến người như Hoắc Hướng Anh nói gì nghe nấy, vậy thì phải có địa vị cao thế nào trong lòng ông ta.
Đồng thời, Thần Hi Quân vô cùng khiếp sợ.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn Lục Hi đầy bối rối.
Từ kết quả của Vương Bỉnh Lâm, cô ta không khó nhìn ra, người này có địa vị cao, mà vừa rồi cô ta lại không chút do dự đuổi anh đi.
Ngay lúc cô ta đang kinh hãi trong lòng, Lục Hi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, anh lẳng lặng nhìn cô ta, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trong lòng Thần Hi Quân dâng lên vô số nghi vấn.
Người này sao nhìn quen quen, tại sao Hoắc Hướng Anh lại nghe lời anh như vậy?
Thời gian giống như ngừng lại, không ai dám nói một lời, chỉ có âm thanh Lục Hi đang nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Mà Lục Hi gõ xuống mặt bàn, trái tim Thần Hi Quân liền chìm xuống một đoạn.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Thần Hi Quân đã không còn thích hợp ở đây nữa. Ông Hoắc, từ nay trở đi, hủy bỏ tất cả hợp tác với cô ta, bảo cô ta tự sinh tự diệt đi”.