Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 944: Để tôi ra tay

Không liên hệ được với Tiêu Chỉ Tinh gần như có thể chứng minh suy đoán của Bạch Khánh, Lưu Kỳ càng cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh ngắt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Bạch Khánh lại tức giận như vậy, bởi vì hắn đã gây ra họa lớn.

"Xin lỗi anh rể, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi".

Lưu Kỳ đỏ mắt nói: "Có điều anh rể yên tâm, giờ em sẽ đến tập đoàn Tân Thảo ngay để xin lỗi Dương Thanh và nói cho cậu ta biết mọi tính toán của Vương tộc họ Tiết”.

Bà vợ Bạch Khánh cũng không dám nói gì nữa, sắc mặt bà ta rất khó coi.

Bạch Khánh trở lại bình tĩnh như trước, ông ta đẩy chiếc kính gọng vàng của mình, trên tròng kính dường như có ánh vàng lấp lánh.

"Không cần!"

Sau một hồi im lặng, Bạch Khánh mới lắc đầu nói: "Nếu như Vương tộc họ Tiết đã muốn tính toán thì chúng ta tương kế tựu kế là được”.

"Anh rể, từ nay về sau, anh có bất cứ điều gì căn dặn, em đều tình nguyện phối hợp!”

Lưu Kỳ vội vàng hứa hẹn.

Bạch Khánh nhìn chằm chằm Lưu Kỳ một hồi lâu, sau đó đột nhiên vươn tay vỗ vai hắn và mỉm cười nói: "Cậu yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ quan trọng ngay thôi”.

Không biết tại sao Lưu Kỳ cứ cảm thấy là lạ, hắn cứ cảm thấy ánh mắt này của Bạch Khánh không có ý gì tốt đẹp.

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: "Anh rể yên tâm, em tuyệt đối không để anh phải thất vọng nữa”.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi tập đoàn Tân Thảo và quay trở lại bệnh viện.

"Sư phụ!”

Dương Thanh vừa mới đến phòng bệnh của Quan Duyệt thì cô ta liền gắng sức ngồi dậy.

"Nằm yên đừng nhúc nhích!" Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

Dương Thanh vội vàng bước tới, ấn Quan Duyệt xuống giường bệnh.

Vì bị bắn vào lưng nên Quan Duyệt chỉ có thể nằm nghiêng.

"Em cảm thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?"

Nhìn sắc mặt Quan Duyệt vẫn đang tái nhợt, vẻ mặt Dương Thanh đầy phức tạp.

Quan Duyệt miễn cưỡng lắc đầu cười nói: "Sư phụ đừng lo, chút thương tích này của em hoàn toàn không là gì cả, chẳng mấy ngày nữa em có thể bình phục rồi”.

"Bác sĩ nói rồi, vết thương của em không được để nứt ra nữa, nếu không sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, thậm chí có thể bị tàn phế”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: "Lần này em nhất định phải dưỡng thương cho cẩn thận, đợi đến khi vết thương lành hẳn mới có thể luyện võ”.

Được Dương Thanh quan tâm, Quan Duyệt cảm thấy ngọt ngào, cô ta cười gật đầu: "Được rồi, sư phụ nói gì em cũng nghe hết!”

Dương Thanh bất lực lắc đầu: "Sau này còn gặp chuyện như thế này, em tuyệt đối không được dùng cơ thể mình đỡ đạn nữa, em tưởng mình là cao thủ Vương Cảnh chắc?” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

Quan Duyệt chỉ nhếch khóe miệng cười và không ngừng gật đầu, giống y như một đứa bé ngoan.

Vốn dĩ Dương Thanh còn muốn thuyết giáo một hồi nữa, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài không nói nữa.

"Sư phụ, anh không nên ra tay với Quan Hân”.

Quan Duyệt đột nhiên nói, vẻ mặt hơi lo lắng.

"Người phụ nữ đó là chị họ của em mà thủ đoạn lại tàn độc như vậy, đến súc sinh cũng không vô tình như cô ta”.

Nhắc tới Quan Hân, trong lòng Dương Thanh đột nhiên lại cảm thấy hơi tức giận.

"Lý do Quan Hân được ông nội thiên vị là vì chị ta không nhận người thân, tác phong làm việc cứng rắn, thủ đoạn tàn ác. Xét theo vai vế thì em phải là chị của chị ta, nhưng lúc nhỏ, ít tuổi hơn nên em gọi chị ta bằng chị, đến lớn người trong nhà cũng nhắc sửa xưng hô lại nhưng em gọi quen rồi, cứ gọi vậy thôi”.

Quan Duyệt nói với vẻ mặt lo lắng: "Suýt chút nữa thì anh đã giết chị ta rồi, em sợ chị ta còn muốn ra tay với anh”.

"Nếu cô ta chán sống thì anh cũng không ngại tiễn cô ra lên đường sớm hơn đâu”.

Dương Thanh nói với vẻ đầy sát khí.

Anh không bao giờ giết người vô tội một cách bừa bãi, nhưng một số người thách thức giới hạn của anh từ lâu đã bị anh đưa vào danh sách tử hình.

Thấy Dương Thanh nói như vậy, Quan Duyệt cũng rất đau đầu.

Sự sống chết của Quan Hân đối với cô ta mà nói không hề quan trọng.

Vấn đề là, nếu Dương Thanh giết Quan Hân, Quan Vương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh.



Cô ta biết rất rõ Quan Vương yêu thương Quan Hân như thế nào, nếu không lão ta cũng sẽ không để cho cô em gái nhỏ hơn Quan Hân mấy tuổi là cô ta đi kết hôn với người ta.

Sắc mặt ông ta bỗng trở nên u ám: "Nhóc con, chính là mày suýt chút nữa đã giết chết con gái tao?”

"Chú hai, không phải đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chú đừng trách sư phụ cháu”.

Quan Duyệt đột nhiên lo lắng, vội vàng nói.

Cô ta cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Dương Thanh đẩy xuống giường, anh cau mày nói: "Em đừng nhúc nhích!"

Quan Duyệt bị thương nặng vì đỡ một viên đạn thay anh, bác sĩ còn nói nếu vết thương của Quan Duyệt lại nứt ra, thậm chí có thể bị tàn phế.

"Sư phụ, em…”

Quan Duyệt còn muốn nói gì đó thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: "Em yên tâm, chỉ cần người nhà họ Quan đừng đi quá xa, anh sẽ không làm gì ông ta”.

"Vết thương của em rất nghiêm trọng. Nhất định phải ở yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hậu quả khôn lường”.

Quan Duyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ươn ướt.

Chỉ vì muốn dụ Dương Thanh ra mặt mà chị họ của cô ta đã bất chấp việc cô ta đang bị thương nặng, đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.

Bây giờ, bác hai của cô ta lại xông vào phòng bệnh với bộ dạng hung hăng, quát nạt cô ta.

Ngược lại chính là Dương Thanh, người mà cô ta mới quen biết không lâu, còn là người đàn ông mà cô ta mặt dày bám riết gọi người ta là sư phụ lại là người luôn bảo vệ cô ta, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta.

Cô ta bỗng cảm thấy thật trớ trêu.

Lời nói của Dương Thanh như có ma lực, Quan Duyệt quả nhiên không còn giãy dụa nữa mà chỉ nói với vẻ mặt đầy lo lắng: "Sư phụ, coi như em cầu xin anh một lần, đừng ra tay!”

"Được!”

Dương Thanh gật đầu.

"Hay cho một đôi trai gái mặn nồng, không ngờ mày lại mặt dày như thế, ông nội mày đã chỉ định hôn sự cho mày, mày đào hôn cũng đã đành, giờ lại còn thân thiết mặn nồng với một người ngoài?”

Người đàn ông trung niên mỉa mai nói: "Mày làm như vậy, không sợ ông nội tức giận sẽ giam giữ mày cả đời sao?"

"Chú hai, không phải đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chú đừng trách sư phụ cháu”.

Quan Duyệt đột nhiên lo lắng, vội vàng nói.

Cô ta cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Dương Thanh đẩy xuống giường, anh cau mày nói: "Em đừng nhúc nhích!"

Quan Duyệt bị thương nặng vì đỡ một viên đạn thay anh, bác sĩ còn nói nếu vết thương của Quan Duyệt lại nứt ra, thậm chí có thể bị tàn phế.

"Sư phụ, em…”

Quan Duyệt còn muốn nói gì đó thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: "Em yên tâm, chỉ cần người nhà họ Quan đừng đi quá xa, anh sẽ không làm gì ông ta”.

"Vết thương của em rất nghiêm trọng. Nhất định phải ở yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hậu quả khôn lường”.

Quan Duyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ươn ướt.

Chỉ vì muốn dụ Dương Thanh ra mặt mà chị họ của cô ta đã bất chấp việc cô ta đang bị thương nặng, đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.

Bây giờ, bác hai của cô ta lại xông vào phòng bệnh với bộ dạng hung hăng, quát nạt cô ta.

Ngược lại chính là Dương Thanh, người mà cô ta mới quen biết không lâu, còn là người đàn ông mà cô ta mặt dày bám riết gọi người ta là sư phụ lại là người luôn bảo vệ cô ta, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta.

Cô ta bỗng cảm thấy thật trớ trêu.

Lời nói của Dương Thanh như có ma lực, Quan Duyệt quả nhiên không còn giãy dụa nữa mà chỉ nói với vẻ mặt đầy lo lắng: "Sư phụ, coi như em cầu xin anh một lần, đừng ra tay!”

"Được!”

Dương Thanh gật đầu.

"Hay cho một đôi trai gái mặn nồng, không ngờ mày lại mặt dày như thế, ông nội mày đã chỉ định hôn sự cho mày, mày đào hôn cũng đã đành, giờ lại còn thân thiết mặn nồng với một người ngoài?”

Người đàn ông trung niên mỉa mai nói: "Mày làm như vậy, không sợ ông nội tức giận sẽ giam giữ mày cả đời sao?"

Quan Duyệt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chú hai, cháu và sư phụ là trong sạch, chú đừng có nói bừa”.

"Nói bừa?”

Người đàn ông trung niên tiến tới, ghé sát mặt vào, vẻ mặt khinh thường nói: "Mày cứ thử động vào một sợi lông của tao xem?”

"Bốp!”

Một tiếng tát tai chát chúa vang lên, người đàn ông trung niên đã lãnh trọn cái tát mạnh vào mặt.

Một bóng người ẩn hiện trong bóng tối đứng chắn trước mặt Dương Thanh, trên tay mang theo một con dao găm sáng lóe, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt sát khí: "Loại rác rưởi như ông cần gì cậu Thanh phải tự mình ra tay chứ?”

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK