Chương 529: Anh của Dương Thanh
Lạc Bân nói đợi thêm mười phút, giám đốc quản lý nào không đến thì bị sa thải. Có thể thấy ông ta đang phẫn nộ đến nhường nào.
Nhóm quản lý nhỏ kia kinh hãi nhưng thoáng chốc họ lại vui mừng.
Dù sao bây giờ nhóm quản lý cấp cao đó chưa chịu có mặt, nếu bị sa thải thật thì tất cả những người ở đây sẽ được thăng chức.
Thoáng chốc rất nhiều người âm thầm cầu nguyện mười phút hãy trôi qua nhanh nhanh, mong là đừng ai đến hết.
Dương Thanh giống như người vô hình, anh ngồi một chỗ im lặng không nói gì, giao toàn quyền xử lý cho Lạc Bân.
Khi Lạc Bân bước vào phòng họp, rất nhiều người quan sát Dương Thanh nhưng lại không biết anh là ai.
Bây giờ mọi người chỉ quan tâm liệu bao nhiêu giám đốc quản lý sẽ đến.
Chớp mắt đã năm phút trôi qua nhưng chẳng ai đến!
Bảy phút trôi qua, vẫn không có ai!
Thoáng chốc đã mười phút trôi qua, chẳng thấy bóng dáng người nào!
Lạc Bân càng tức giận hơn, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ông ta. Ai nấy đều muốn xem thử rằng lần đầu tiên tổng giám đốc thị uy có cứng đến mức đuổi hết những người không tới họp không.
“Bộ phận Nhân sự, bây giờ lấy danh nghĩa tập đoàn sa thải tất cả các quản lý cấp cao không tham gia cuộc họp lần này!”
Mười phút mới vừa trôi qua, Lạc Bân thông báo ngay.
Tin này làm tất cả quản lý nhỏ có mặt ở phòng họp phải kinh ngạc.
Dù đây là kết quả họ mong chờ nhưng khi nghe chính miệng Lạc Bân tuyên bố sẽ sa thải hết tất cả quản lý cấp cao không đến họp, họ vẫn rất kinh hãi.
Dù sao tất cả những quản lý cấp cao không có mặt đều có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, chẳng lẽ Lạc Bân không sợ chọc giận gia tộc Vũ Văn à?
“Sếp Lạc, sa thải một lúc nhiều người như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn. Bởi hầu hết công việc kinh doanh của công ty đều do những người không đến dự họp quản lý”.
“Nếu không có họ, e rằng một vài hợp đồng sẽ phải chấm dứt ngay”.
“Hơn nữa, sa thải nhiều quản lý cấp cao như vậy, tập đoàn sẽ bị trì trệ”.
Giám đốc phòng nhân sự lo lắng nói.
Không phải ông ta đang nói giúp cho những người đó mà thật lòng lo lắng cho sự phát triển của công ty.
Lạc Bân nhíu mày: “Chuyện này đã được chủ tịch đồng ý, ông cứ làm theo lời tôi nói là được”.
Nghe Lạc Bân nhắc đến chủ tịch, giám đốc phòng nhân sự thầm kinh ngạc. Xem ra lời đồn đúng thật, sếp Lạc là người của chủ tịch.
“Dạ, sếp Lạc”.
Giám đốc phòng nhân sự trả lời.
Lạc Bân nhìn phòng họp rồi tuyên bố lần nữa: “Về việc bổ nhiệm nhân sự mới, tôi sẽ gửi văn bản trước giờ tan làm chiều nay. Xin mọi người hãy chú ý, tan họp!”
Nghe nói trước giờ tan làm chiều nay sẽ tuyên bố văn bản bổ nhiệm nhân sự mới, tất cả những người có mặt ở đây đều phấn khích và mong chờ.
Nhiều người bị sa thải như vậy, chắc chắn họ sẽ là người được chọn để bổ nhiệm.
“Sếp Lạc oai quá nhỉ! Ai cho ông lá gan đó vậy, dám sa thải cả người của gia tộc Vũ Văn!”
Đúng lúc này, giọng nói giễu cợt vang lên ngoài cửa.
Chưa thấy người đã nghe tiếng.
Ngay sau đó, một bóng dáng trẻ tuổi từ từ bước vào phòng họp.
Sau lưng anh chàng này là mười mấy gương mặt quen thuộc.
Đám người này là những quản lý cấp cao hôm nay xin vắng họp.
Khi Dương Thanh thấy người cầm đầu, mắt anh ngập tràn sát khí nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
Bởi vì đây chẳng phải ai xa lạ, người thừa kế của gia tộc Vũ Văn – Vũ Văn Bân.
Tính ra thì là anh cùng cha khác mẹ của Dương Thanh.
Lúc trước Dương Thanh và mẹ bị trục xuất ra khỏi Yến Đô, phần lớn do mẹ của Vũ Văn Bân bày trò.
Vũ Văn Bân làm như không thấy Dương Thanh, ánh mắt giễu cợt nhìn Lạc Bân chằm chằm.
Những quản lý nhỏ tham gia cuộc họp cực kỳ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên họ gặp Vũ Văn Bân, nhìn đám quản lý cấp cao sau lưng anh ta, mặt ai cũng xám ngoét.
Ai cũng biết rằng nếu nhóm quản lý cấp cao vừa mới bị Lạc Bân sa thải quay lại tập đoàn thì nhóm quản lý nhỏ bọn họ sẽ bị chèn ép, thậm chí còn bị đá ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
“Cậu Bân!”
Lạc Bân run lên, nơm nớp lo sợ đứng dậy nói: “Cậu Bân, những người này không tuân theo quy định tập đoàn, cuộc họp quan trọng của công ty mà lại vắng mặt không lý do. Căn cứ theo quy định tập đoàn, bị sa thải là hoàn toàn hợp lý”.
Vũ Văn Bân cười tủm tỉm nói: “Sếp Lạc, ông nói gì? Tôi chưa nghe rõ”.
Mặt Lạc Bân cứng đờ, ông ta đã nói rõ thế mà sao Vũ Văn Bân lại không nghe rõ được? Hiển nhiên anh ta đang cố ý.
Mặc dù Dương Thanh đang ở ngay bên cạnh nhưng ông ta vẫn mồ hôi nhễ nhại, sống lưng lạnh ngắt.
Dương Thanh thì ngồi im như thể không liên quan gì đến mình.
Dù Vũ Văn Bân xuất hiện, anh cũng không hề nói gì.
Bên này là Vũ Văn Bân, bên kia là Dương Thanh, mà dù là bên nào thì cũng là người ông ta không dám động vào.
Dương Thanh không nói gì, hiển nhiên chủ tịch đang giao chuyện này cho mình xử lý, có lẽ cũng là một bài kiểm tra dành cho mình.
Bỗng nhiên Lạc Bân suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới lúc trước ông ta chỉ là một nhân viên dưới đáy tập đoàn Nhạn Thanh.
Bởi vì cố gắng nên cuối cùng cũng có công mài sắt có ngày nên kim, ông ta được bổ nhiệm làm một trưởng phòng nho nhỏ của tập đoàn, sau đó là giám đốc bộ phận.
Bỗng một ngày có người đến tìm mình, nói với ông ta rằng muốn điều ông ta đến làm cấp dưới của chủ tịch chi nhánh Giang Hải, ông ta đồng ý ngay.
Rồi sau đó ông ta biết một vài chuyện nội bộ của gia tộc Vũ Văn. Chủ tịch mà ông ta đang đi theo lại là đứa con hoang bị ruồng bỏ nhà Vũ Văn.
Chuyện này làm ông ta chán nản muốn buông xuôi nhưng sau khi tiếp xúc với Dương Thanh, ông ta mới ý thức được rằng Dương Thanh không hề đơn giản như ông ta nghĩ.
Sức mạnh và năng lực của anh đều vượt xa trí tưởng tượng của Lạc Bân.
Từ tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải đến tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà ở Châu Thành, tất cả những gì ông ta đã trải qua đều là những điều quý giá.
Một phút sau, cuối cùng Lạc Bân cũng hạ quyết tâm, ông ta cố gắng đối diện với Vũ Văn Bân, trầm giọng nói: “Vắng mặt trong cuộc họp quan trọng của công ty mà không có lý do chính đáng, tôi là tổng giám đốc, căn cứ theo quy định tập đoàn, tôi có quyền sa thải bọn họ!”
Không ai ngờ được rằng, rõ ràng Vũ Văn Bân đang cố tình tạo áp lực cho Lạc Bân để ông ta đổi ý nhưng Lạc Bân vẫn dám tranh cãi với Vũ Văn Bân ngay trước mặt mọi người.
Nhóm quản lý cấp cao sau lưng Vũ Văn Bân cười mỉa như thể đã thực hiện được âm mưu.
Dám đối đầu với người thừa kế gia tộc Vũ Văn, ông ta chán sống rồi đúng không?
“Ông nói gì? Tôi chưa nghe rõ”.
Vũ Văn Bân nheo mắt hỏi nhưng rõ ràng giọng đã bắt đầu có tính uy hiếp.
----------------------------