Chưa đầy hai mươi phút sau, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đã đến.
Khi thấy Shendai Yuichi với cái miệng đầy máu, cả hai đều sững sờ.
Aoki Tsuna nhìn Shendai Yuichi, kinh ngạc nói: “Shendai Yuichi, ông sao thế?”
Shendai Yuichi nhìn Dương Thanh với vẻ sợ hãi rồi vội lấy hợp đồng mà Dương Thanh vừa đưa cho mình ra, nói với hai người: “Đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo hai người ký tên”.
Nghe thấy Shendai Yuichi nói thế, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna đều nhíu mày, sao họ lại thấy hơi sai sai nhỉ?
Chẳng lẽ không phải là Dương Thanh ký hợp đồng cho họ ư?
Hình như Shendai Yuichi vừa nói, đây là hợp đồng mà Dương Thanh bảo họ ký?
Tuy Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna thấy khó hiểu nhưng vẫn đọc hợp đồng, sau khi thấy nội dung hợp đồng, họ đều biến sắc.
“Chết tiệt!”
Aoki Tsuna tức giận quát, ném mạnh hợp đồng lên bàn, căm tức nhìn Dương Thanh: “Cậu to gan thật, dám khiêu khích ba tài phiệt lớn nước Dương, ai cho cậu lá gan chó đấy?”
“Rầm!”
Aoki Tsuna vừa dứt lời, Dương Thanh đang đứng cách ông ta tận mấy mét bỗng vọt tới, huých cùi chỏ vào ngực Aoki Tsuna, Aoki Tsuna hộc máu, lập tức bay ra xa, người đập mạnh vào tường của phòng riêng.
Yoshida Dazuo mở to mắt nhìn, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Khi đến tập đoàn Nhạn Thanh hôm qua, ông ta đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh rồi, còn Shendai Yuichi cũng vừa bị Dương Thanh dùng chén trà đánh gãy bốn cái răng cửa.
Chỉ có mình Aoki Tsuna mới tiếp xúc với Dương Thanh lần đầu tiên, lúc này vừa gặp mặt, ông ta đã bị Dương Thanh đánh bay rồi.
Một lúc lâu sau, Aoki Tsuna mới lồm cồm bò dậy, vô cùng sợ hãi, khóe miệng còn rỉ máu.
Ông ta cảm thấy nội tạng của mình đã lệch vị trí, hơn nữa ông ta còn có cảm giác Dương Thanh chưa dùng sức mạnh.
Dương Thanh nhìn ba người với vẻ dí dỏm: “Chẳng phải các người định khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau ư? Bây giờ lại không dám ký hợp đồng này với tôi à? Chẳng lẽ còn chưa đánh, các người đã sợ hả?”
Người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt nước Dương đều câm như hến, làm gì còn ai dám nói chuyện.
Dương Thanh cũng chẳng muốn tốn thời gian, nói thẳng: “Mau ký đi, tôi không có thời gian để lãng phí với mấy tên rác rưởi như các người”.
Đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn, nhưng người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt đều không dám hó hé gì, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna nhìn nhau rồi bước đến, ký vào hợp đồng.
Dương Thanh lấy lại hợp đồng, khinh thường nhìn ba người, nói: “Tốt nhất các người nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để đến khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì lại không kịp rời khỏi Chiêu Châu”.
Anh nói rồi quay người rời đi.
Sau khi Dương Thanh rời đi một lúc lâu, ba người mới dám ra thở hắt ra.
“Rầm!”
Yoshida Dazuo đấm mạnh vào bàn ăn, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn này dám uy hiếp chúng ta, không thể bỏ qua được”.