Các đệ tử Thiên Hải Tông đều sửng sốt.
Tuy bọn họ đã tránh xa, nhưng vẫn cảm nhận được uy lực kinh khủng, giống như đang nghiền nát thân thể bọn họ.
Hà Đông Thành và Dương Thanh đứng nguyên tại chỗ, không ai lùi bước nào.
“Đây là, ngang nhau?”
Có người kinh ngạc hỏi.
“Sao có thể ngang nhau chứ? Hà sư huynh là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, tên kia vốn chỉ dùng thủ đoạn, chắc chắn là đang cố chống đỡ, bây giờ hắn mà động thì sẽ phun ra máu ngay”.
“Không sai, tên kia chỉ đang ra vẻ làm màu thôi, sao hắn có thể là đối thủ của Hà sư huynh được chứ? Tôi đoán trong vòng một phút, hắn sẽ bay ngược đi rồi ho ra máu thôi."
Các đệ tử Thiên Hải Tông đều lên tiếng, mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn không chịu tin Dương Thanh sẽ đánh bại Hà Đông Thành.
Bọn họ không biết là một luồng sức mạnh kinh người kéo từ cánh tay Hà Đông Thành lan khắp ra cơ thể.
Hà Đông Thành chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sắp không nhịn được mà ho ra máu, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không để bản thân ho ra máu.
Trong lòng hắn thì vô cùng kinh ngạc không tưởng nổi.
“Sao có thể? Tên tép riu đến từ giới thế tục như hắn sao có thể có được sức mạnh kinh người như vậy? Cho dù là thể tu, tuyệt đối cũng không thể!”
“Giới thế tục được công nhận là nơi hoang phế, linh khí ít ỏi, cho dù có tu luyện cả đời cũng không thể có được sức mạnh khủng khiếp như vậy được”.
“Hắn còn trẻ như vậy, chưa đến ba mươi, sao có thể là đối thủ của mình? Dù là thiên kiêu võ đạo đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng không thể có được sức mạnh hùng hậu như vậy trong độ tuổi ba mươi đâu?”
Hà Đông Thành gào thét trong lòng, hắn không thể chấp nhận nổi sự thật bản thân không phải đối thủ của Dương Thanh.
Nắm quyền hai người va chạm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh kinh người kia đang tàn phá khắp cơ thể hắn.
“Phụt!”
Cuối cùng hắn không thể kiềm chế mà ho mạnh ra máu, tựa như con diều đứt dây, thân thể bay lên không ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.
“Cái gì?”
Thấy vậy, mọi người đều kinh ngạc!
Các đệ tử Thiên Hải Tông như sét đánh ngang tai, vẻ mặt ai ai cũng không thể tin nổi.
Nhìn Hà Đông Thành ho ra máu, bay trên không cả mười mấy mét, rồi lại nhìn sang Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa từng xê dịch nửa bước, bọn họ muốn điên rồi.
Hà Đông Thành, mà lại thất bại!
Còn bại trong tay một tên tép riu từ giới thế tụ.
Chuyện này sao có thể?
Với thực lực của Hà Đông Thành, ở Trung Giới giới Cổ Võ, trong các võ giả độ tuổi năm mươi, cũng có rất ít đối thủ, nhưng bây giờ, lại bị đánh bại bởi một tên nhãi đến từ giới thế tục.
Đúng, đây là suy nghĩ của bọn họ.
Cho dù Hà Đông Thành đã thua trong tay Dương Thanh, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Dương Thanh là tên tép riu.
Trong các đệ tử Thiên Hải Tông ở đây, chỉ có Lưu Khanh vẫn điềm nhiên như thường, như sớm đã dự đoán được cảnh này.
Ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ chiếm giữ thân xác của cao thủ đỉnh cao của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng thua trong tay Dương Thanh, huống chi là Hà Đông Thành.
Mà Lưu Khánh cũng càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân, thực lực của Dương Thanh, chắc chắn là Thiên Cảnh ngũ phẩm.
Nếu không, không thể làm được như vậy.
Dương Thanh nhìn Hà Đông Thành ngã ngửa cách mười mấy mét, cười nhạo một tiếng: “Không chịu nổi một đòn!”
“Khốn nạn, mày nói gì?”
Các đệ tử Thiên Hải Tông đều tức giận.
Dương Thanh cười lạnh, ánh mắt quét một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu các anh không phục, thì cứ dùng hết