Sau khi Mục Hoa dứt lời, Dương Thanh lập tức biến sắc, lão Cửu và Hoài Lam cũng có vẻ mặt khó coi.
Trừ Miêu thành chủ đã đưa dao găm linh khí cho Dương Thanh, lão Cửu và Hoài Lam, cũng chỉ có Ảnh Tử của phủ Hoài Thành đã bị giết và Đinh Xương trốn về gia tộc biết chuyện trong tay anh có con dao găm này.
Nhưng bây giờ, Hoài Trấn - thiếu thành chủ của phủ Hoài Thành đã đến nhà họ Đinh để thương lượng, có lẽ họ sẽ hợp sức để gây áp lực cho Mục phủ, đến lúc đó, Mục phủ có thể chịu được áp lực từ hai thế lực lớn ư?
Quan trọng nhất chính là, liệu Đinh Xương có tiết lộ chuyện anh có linh khí cho cao thủ của phủ Hoài Thành không thế?
“Cậu Thanh, tôi biết bây giờ cậu chưa hoàn toàn tin tưởng nhà họ Mục chúng tôi, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao chúng ta mới quen chưa lâu, cậu cũng không biết về Mục phủ chúng tôi, thế nên không rõ cách làm người của Mục thành chủ”.
“Nhưng bây giờ chúng ta đã là đồng đội cùng chung chiến tuyến, nếu chúng ta có thể khẳng định rằng thần y bên cạnh cậu Thanh sẽ đến Mục phủ để chữa trị cho thành chủ của chúng tôi, chẳng phải đó cũng là chuyện tốt với cậu Thanh à?”
Mục Hoa nói tiếp, trong mắt tràn ngập vẻ chân thành.
Dương Thanh lập tức im lặng, trên mặt có thêm vẻ do dự, đúng như Mục Hoa nói, họ mới quen chưa lâu, Dương Thanh không thể tin họ hoàn toàn.
Thế nên anh muốn chờ ba ngày, nếu Mục phủ bằng lòng bảo vệ họ trong ba ngày này, tức là họ có thể hy sinh rất nhiều, thậm chí đối đầu với phủ Hoài Thành để kết bạn với anh và để Tiểu Uyển chữa chân cho Mục thành chủ.
Nhưng nếu bây giờ anh gọi Tiểu Uyển đến, sau khi Tiểu Uyển chữa khỏi chân cho Mục thành chủ, phủ Hoài Thành và nhà họ Đinh lại gây áp lực cho Mục phủ, liệu Mục phủ còn đắc tội phủ Hoài Thành và nhà họ Đinh để bảo vệ họ nữa không?
Dương Thanh không thể khẳng định, nên mãi vẫn không hạ quyết tâm được.
Sau khi im lặng một lát, Mục Hoa nói tiếp: “Đúng rồi, còn có chuyện này, tôi nghĩ cần nói cho cậu Thanh biết, có lẽ chân của Mục thành chủ bị thương do thành chủ Hoài Thành, chỉ là chúng tôi không có chứng cứ thôi”.
“Mặt khác, ở Thiện Thành, tình trạng của Mục phủ chúng tôi cũng không tốt đẹp gì, từ sau khi Mục thành chủ bị người ta hãm hại, chân bị tật, mấy gia tộc hàng đầu trong Thiện Thành đều rục rịch, muốn thế chỗ Mục phủ”.
“Được rồi, nói đến thế thôi, tôi nói nhiều như vậy cũng không phải để đe dọa cậu Thanh, mà đang nói đúng thực tế, hy vọng cậu Thanh sẽ hiểu”.
“Hơn nữa tôi còn có thể cho cậu biết, cho dù cậu tạm thời không chịu gọi thần y đến Thiện Thành, Mục thành chủ của chúng tôi vẫn sẽ bảo vệ cậu thôi”.
Mục Hoa nói rồi quay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn ba người Dương Thanh.
Ba người nhìn nhau.
Lão Cửu chợt hỏi: “Dương Thanh, cậu nghĩ sao?”
Dương Thanh nói: “Tôi vẫn định quan sát thêm, cũng như Mục Hoa vừa nói, tôi mới quen họ, hay nói đúng hơn, giữa tôi và họ không có bất cứ tình cảm gì, tôi không thể bảo đảm rằng sau khi tôi gọi Tiểu Uyển đến chữa trị cho Mục thành chủ, Mục thành chủ vẫn sẽ bảo vệ chúng ta”.