“Nhưng chiến vực Đông Châu lại có ít nhất một trăm nghìn cao thủ đúng không? Đương nhiên, họ không thể trang bị cho một trăm nghìn cao thủ, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một nghìn cao thủ được võ trang đầy đủ”.
“Cho dù chúng ta có năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, với sự chênh lệch như thế, nếu đánh chính diện thì chúng ta không có phần thắng nào”.
Sự phân tích của ông ta khiến người nhà họ Trần tái mặt.
“Vậy chúng ta phải đối phó với cao thủ của chiến vực Đông Châu thế nào đây?”
“Đã không có phần thắng mà chúng ta vẫn đánh, chẳng phải là đi chịu chết à?”
“Hải Phong, chắc cậu có cách khác chứ?”
Trong lúc nhất thời, quý tộc của nhà họ Trần thi nhau nói, ai cũng rất sốt ruột.
Trần Thương Khung vẫn im lặng, chỉ nhìn Trần Hải Phong.
Trần Hải Phong gật đầu, nói: “Bắt giặc thì phải bắt vua! Nếu đã bắt buộc phải đánh chính diện thì chúng ta cứ cử năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đánh úp trụ sở chính của chiến vực Đông Châu!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc!
“Hải Phong, chắc chắn trụ sở chính của chiến vực Đông Châu đã chuẩn bị hết rồi, một khi kế hoạch giết người đứng đầu thất bại, có lẽ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của chúng ta sẽ bỏ mạng hết đấy!”
“Đúng thế, việc mất năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sẽ gây ảnh hưởng chí mạng cho nhà họ Trần”.
Người nhà họ Trần vô cùng lo lắng.
Trần Hải Phong trầm giọng nói: “Nhưng trừ cách này ra, chúng ta cũng không còn cách nào khác để thắng, nếu chúng ta muốn chinh phục thế giới mới với minh chủ thì phải đánh cược! Thắng thì nhà họ Trần sẽ đi theo Thủ Hộ Minh, trở thành thế gia hàng đầu trong thế giới mới, thua thì nhà họ Trần sẽ cùng biến mất với Thủ Hộ Minh”.
“Tôi nghĩ nếu Thủ Hộ Minh đã quyết định chiếm đóng thế tục thì sẽ không dễ bị tiêu diệt như thế nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta còn sợ gì nữa?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.
Họ hiểu rõ, giờ cũng không còn đường rút lui, đương nhiên, rút lui cũng được thôi, nhưng phải chuẩn bị cho việc sẽ bị Thủ Hộ Minh tiêu diệt.
Bao năm qua, Thủ Hộ Minh vẫn luôn là thế lực mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ, không thế gia nào có tư cách đối đầu với Thủ Hộ Minh.
Mọi người đều nhìn về phía Trần Thương Khung, chờ lão ta đưa ra quyết định cuối cùng.
Nét mặt Trần Thương Khung vô cùng nghiêm nghị, rõ ràng lão ta cũng đang nghĩ về những gì Trần Hải Phong nói.
Một lúc lâu sau, Trần Thương Khung nhìn quanh, nói: “Hải Phong nói đúng, giờ chúng ta chỉ có thể đánh cược thôi!”
“Chủ gia tộc!”
Người nhà họ Trần đều sững sờ, chẳng lẽ chủ gia tộc định làm theo lời Trần Hải Phong nói thật ư?
Lão ta định cho năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đi thẳng đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu rồi giết người đứng đầu à?