Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 926: Là con cóc ghẻ


Mã Siêu vừa rời khỏi, Dương Thanh liền gọi điện thoại: “Ngày kia là đám cưới của Mã Siêu, chuyện tôi dặn ông làm đến đâu rồi?”

“Cậu Thanh yên tâm, tất cả đều sẵn sàng. Chắc chắn Mã Siêu sẽ rất thích món quà này của cậu”.

Giọng nói của Tiền Bưu truyền tới.

Sau khi biết Mã Siêu muốn cưới Ngải Lâm vào cuối năm, Dương Thanh đã bảo Tiền Bưu chuẩn bị một món quà đặc biệt có ý nghĩa với Mã Siêu.

Bây giờ quà đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi tới ngày kia.

“Quà đặc biệt đã xong, nhưng quà bình thường vẫn chưa có”.

Sau khi cúp máy, Dương Thanh nhủ thầm.

Bình thường anh em thân thiết cưới vợ đều sẽ mừng tiền, nhưng quan hệ của anh và Mã Siêu còn thân hơn cả anh em ruột.

Quan trọng nhất là bố mẹ Mã Siêu qua đời vì tai nạn giao thông từ khi anh ta còn rất nhỏ, chỉ để lại anh ta và em gái.

Khi đó Mã Siêu mới năm tuổi, em gái mới ba tuổi.

Cuối cùng dì của Mã Siêu mang hai anh em về nuôi.

Nhưng lâu dần, dượng của Mã Siêu không thích, thường xuyên đánh hai anh em họ. Mã Siêu vừa lên cấp hai đã bị dượng bắt nghỉ học, ép phải đi làm nông với mình.

Em gái nhỏ hơn Mã Siêu hai tuổi cũng bị bắt bỏ học.

Bị dượng ngược đãi quá lâu, Mã Siêu dẫn em gái chạy trốn.

Khi đó, Mã Siêu chỉ mới mười ba tuổi, chưa biết lòng người hiểm ác. Lúc ở nhà ga, hai anh em bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó Mã Siêu chạy được, nhưng lạc mất em gái.

Bao nhiêu năm nay, Mã Siêu vẫn luôn tìm kiếm em gái nhưng không có kết quả.

Mặc dù gia thế của Dương Thanh cũng lận đận, nhưng còn kém xa Mã Siêu.

Ít nhất anh vẫn còn người mẹ yêu thương mình đến tận khi tốt nghiệp đại học.

“Anh rể!”

Anh đang mải mê nghĩ xem nên tặng gì cho Mã Siêu, chợt có người gõ cửa.

“Tần Y, em sao thế?”

Tần Y chạy vào, sắc mặt tái nhợt.

Lúc ở công ty, Tần Y đều gọi anh là chủ tịch, đột nhiên gọi anh rể chắc chắc là có chuyện.

“Anh biết chuyện ở sảnh chính tầng một chưa?”, Tần Y hỏi.

Dương Thanh gật đầu: “Anh biết rồi, em tìm anh vì chuyện này à?”

Tần Y gật đầu, lo lắng nói: “Em điều tra thử, gã kia tên là Bạch Tuấn Hào, dòng chính của Vương tộc họ Bạch, ông nội chính là Bạch Vương hiện giờ”.

“Anh Siêu bắt anh ta bồi thường một tỷ. Tuy được hả giận nhưng dù sao người ta cũng là cháu nội của Bạch Vương, chúng ta làm vậy có gây phiền phức cho tập đoàn không?”

Thì ra là lo lắng Vương tộc họ Bạch, Dương Thanh cười đáp: “Em yên tâm, nhà họ Bạch không làm gì được tập đoàn Nhạn Thanh đâu”.

Không biết tại sao mỗi lần gặp phải phiền phức lớn, Dương Thanh đều rất bình thản. Tần Y cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Phải rồi Y Y, ngày kia anh Siêu của em lấy vợ đấy. Anh đang không biết tặng gì cho cậu ấy, em giúp anh nghĩ thử xem!”

Dương Thanh đột nhiên hỏi.



Tần Y kinh ngạc nói: “Anh Siêu lấy vợ á? Sao lại đột ngột như vậy?”

Dương Thanh cười nói: “Tại em biết tin muộn đấy. Thực ra cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều năm để cưới chị Lâm về nhà rồi”.

“Em cũng biết Mã Siêu là trẻ mồ côi, không có người thân ở Yến Đô. Tính ra anh chính là người thân nhất của cậu ấy!”

“Dù sao cũng là ngày vui lớn nhất đời cậu ấy, anh lại là người thân duy nhất, cũng nên làm gì cho cậu ấy mới phải”.

Tần Y gật đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà họ Ngải cũng là một gia tộc lớn ở Yến Đô. Anh Siêu là trẻ mồ côi, e là có nhiều chuyện anh ấy không nghĩ tới”.

“Nhưng anh đã nói anh là người thân của anh Siêu, vậy thì anh nên làm chuyện nhà trai nên làm cho anh ấy”.

“Ví dụ như nhà, xe, lễ hỏi đều phải có”.

“Không thể vì anh Siêu không còn bố mẹ nên không chuẩn bị những thứ nhà trai nên làm này”.

Nghe Tần Y nói thế, hai mắt Dương Thanh sáng rực.

“Em nói đúng, Mã Siêu không còn bố mẹ, tuy anh là anh em của cậu ấy nhưng cũng nên chuẩn bị những việc bố mẹ cậu ấy nên làm, không thể để người khác coi thường cậu ấy”.

Dương Thanh cười nói: “Bây giờ em có rảnh không? Có thể ra ngoài giúp anh một chuyến không?”

“Được thôi!”

Tần Y đáp.

Hai người nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.

“Anh Siêu có anh em tốt như anh đúng là quá may mắn”.

Trên đường đi, Tần Y sùng bái nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh vừa lái xe vừa cười đáp: “Anh và Mã Siêu nhập ngũ cùng một nơi, đã kề vai sát cánh vô số lần, tin tưởng nhau tuyệt đối. Trên chiến trường, bọn anh có thể giao phía sau của mình cho đối phương”.

“Anh thực sự từng trải qua chiến tranh sao?”, Tần Y đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi”.

Dương Thanh biết Tần Y đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Hiện giờ Chiêu Châu có vẻ rất hùng mạnh nhưng tai họa ngầm vẫn rất nhiều, nhất là tám nước ở biên giới phía Bắc đều đang nhòm ngó”.

“Trên thế giới này cũng chỉ có các chiến sĩ bảo vệ quốc gia mới là trụ cột nước nhà. Không có bọn họ sẽ không có Chiêu Châu của bây giờ”.

Tần Y không khỏi cảm thấy tôn kính, ánh mắt nhìn Dương Thanh càng thêm sùng bái.

“Anh rể của em là một anh hùng!”

Tần Y cười nói.

Hai người tới phòng sales của Thành Mộng Hoan.

Bất động sản Thành Mộng Hoan là công ty bất động sản nổi tiếng thế giới, cũng đứng đầu Chiêu Châu. Ở Yến Đô, bọn họ chủ yếu đánh vào thị trường nhà ở cao cấp.

Dương Thanh muốn làm cho Mã Siêu những chuyện nhà trai nên làm, chuyện đầu tiên đương nhiên là mua nhà.

Cho dù Mã Siêu và Ngải Lâm đã có nhà tân hôn, nhưng ý nghĩa khác nhau.

Hai người vừa đi vào đã có nhân viên của phòng sales chạy tới tiếp đón.

“Chào quý khách, tôi là nhân viên bán hàng của Thành Mộng Hoan, quý khách có cần tôi trợ giúp gì không?”

Một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói.

Không hổ là phòng sales của Thành Mộng Hoan, nhân viên đều cực kỳ xinh đẹp.

“Tôi muốn mua một căn biệt thự lớn, cô có đề cử gì không?”

Dương Thanh cười nói: “Tại em biết tin muộn đấy. Thực ra cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều năm để cưới chị Lâm về nhà rồi”.

“Em cũng biết Mã Siêu là trẻ mồ côi, không có người thân ở Yến Đô. Tính ra anh chính là người thân nhất của cậu ấy!”

“Dù sao cũng là ngày vui lớn nhất đời cậu ấy, anh lại là người thân duy nhất, cũng nên làm gì cho cậu ấy mới phải”.

Tần Y gật đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà họ Ngải cũng là một gia tộc lớn ở Yến Đô. Anh Siêu là trẻ mồ côi, e là có nhiều chuyện anh ấy không nghĩ tới”.

“Nhưng anh đã nói anh là người thân của anh Siêu, vậy thì anh nên làm chuyện nhà trai nên làm cho anh ấy”.

“Ví dụ như nhà, xe, lễ hỏi đều phải có”.

“Không thể vì anh Siêu không còn bố mẹ nên không chuẩn bị những thứ nhà trai nên làm này”.

Nghe Tần Y nói thế, hai mắt Dương Thanh sáng rực.

“Em nói đúng, Mã Siêu không còn bố mẹ, tuy anh là anh em của cậu ấy nhưng cũng nên chuẩn bị những việc bố mẹ cậu ấy nên làm, không thể để người khác coi thường cậu ấy”.

Dương Thanh cười nói: “Bây giờ em có rảnh không? Có thể ra ngoài giúp anh một chuyến không?”

“Được thôi!”

Tần Y đáp.

Hai người nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.

“Anh Siêu có anh em tốt như anh đúng là quá may mắn”.

Trên đường đi, Tần Y sùng bái nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh vừa lái xe vừa cười đáp: “Anh và Mã Siêu nhập ngũ cùng một nơi, đã kề vai sát cánh vô số lần, tin tưởng nhau tuyệt đối. Trên chiến trường, bọn anh có thể giao phía sau của mình cho đối phương”.

“Anh thực sự từng trải qua chiến tranh sao?”, Tần Y đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi”.

Dương Thanh biết Tần Y đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Hiện giờ Chiêu Châu có vẻ rất hùng mạnh nhưng tai họa ngầm vẫn rất nhiều, nhất là tám nước ở biên giới phía Bắc đều đang nhòm ngó”.

“Trên thế giới này cũng chỉ có các chiến sĩ bảo vệ quốc gia mới là trụ cột nước nhà. Không có bọn họ sẽ không có Chiêu Châu của bây giờ”.

Tần Y không khỏi cảm thấy tôn kính, ánh mắt nhìn Dương Thanh càng thêm sùng bái.

“Anh rể của em là một anh hùng!”

Tần Y cười nói.

Hai người tới phòng sales của Thành Mộng Hoan.

Bất động sản Thành Mộng Hoan là công ty bất động sản nổi tiếng thế giới, cũng đứng đầu Chiêu Châu. Ở Yến Đô, bọn họ chủ yếu đánh vào thị trường nhà ở cao cấp.

Dương Thanh muốn làm cho Mã Siêu những chuyện nhà trai nên làm, chuyện đầu tiên đương nhiên là mua nhà.

Cho dù Mã Siêu và Ngải Lâm đã có nhà tân hôn, nhưng ý nghĩa khác nhau.

Hai người vừa đi vào đã có nhân viên của phòng sales chạy tới tiếp đón.

“Chào quý khách, tôi là nhân viên bán hàng của Thành Mộng Hoan, quý khách có cần tôi trợ giúp gì không?”

Một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói.

Không hổ là phòng sales của Thành Mộng Hoan, nhân viên đều cực kỳ xinh đẹp.

“Tôi muốn mua một căn biệt thự lớn, cô có đề cử gì không?”

Dương Thanh đáp.

“Khả năng tài chính của anh là bao nhiêu?”

Mễ Tuyết cười hỏi.

“Dương Thanh đấy à?”

Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên.

Dương Thanh bị người ta gọi tên cũng ngạc nhiên quay lại, trông thấy một cô gái mặc đồng phục vest của phòng sales đi tới.

Dương Thanh chỉ cảm thấy đối phương quen mắt, cũng biết là bạn học cấp ba. Nhưng đáng xấu hổ thay, đối phương biết tên anh, nhưng anh không nhớ đối phương là ai.

“Tiêu Chỉ Tinh, lâu rồi không gặp!”

Dương Thanh lén nhìn thẻ tên trước ngực cô ta mới biết tên đối phương.

“Không ngờ đúng là con cóc ghẻ nhà cậu!”

Tiêu Chỉ Tinh cười nói.

Nghe vậy, Dương Thanh lập tức cau mày. Sao mình lại biến thành con cóc ghẻ?

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK