Nét mặt Hạ Lâm - người đang rất hào hứng dần trở nên lo lắng.
Mắt Cố Tư Tư cũng đỏ hoe, cô ta nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Lâm, khẽ nói: “Lâm, em đừng buồn quá, quân đoàn cao thủ đang dần hình thành rồi, chị tin không lâu nữa, quân đoàn sẽ đủ thực lực trấn áp các gia tộc Cổ Võ”.
Hạ Lâm cười gượng, mắt rơm rớm nước mắt, cô ta nói: “Chị Tư Tư nói rất đúng, chắc chắn quân đoàn cao thủ sẽ trấn áp được các gia tộc Cổ Võ thôi”.
Dương Thanh im lặng, những gì mà Hạ Lâm nói với anh chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở Trung Châu, giờ trên khắp Chiêu Châu, nơi nào cũng có gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, những gia tộc Cổ Võ này ỷ vào việc mình có rất nhiều cao thủ, thỏa sức làm bậy ở thế tục.
Có cô gái sôi nổi như Hạ Lâm, chuyến đi cũng đỡ buồn chán.
Thời gian trôi rất nhanh, chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng sắp kết thúc, tiếng loa thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Lâm cười nói: “Chú, vậy chúng ta tách ra ở đây. Trong khoảng thời gian ở Trung Châu, nếu chú cần giúp thì cứ liên lạc với tôi nhé!”
Dương Thanh cười khẽ, gật đầu: “Được!”
“Tạm biệt chú!”
Hạ Lâm vẫy tay rồi rời đi với Cố Tư Tư.
Mã Siêu đứng cạnh Dương Thanh, tức giận nói: “Không ngờ những gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lại khốn nạn đến thế, họ không nên tồn tại trên thế giới này!”
Hồi nãy trên máy bay, Mã Siêu ngồi sau Dương Thanh nên cũng nghe được những gì mà Hạ Lâm nói.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nói: “Nếu Thủ Hộ Minh đã không quản lý họ thì chúng ta sẽ làm, không quản lý được thì giết! Giết đến khi họ phải xin hội trưởng lão ban hành quy định mới!”
Mã Siêu siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng trào, anh ta huơ nắm đấm, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh nói rất đúng, giết đến khi họ chủ động xin ban hành quy định mới thì mới thôi!”
Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay quốc tế Trung Châu đã chật kín người.
Những người này không phải hành khách, mà là cao thủ chiến vực được huấn luyện bài bản, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vạm vỡ đeo trường kiếm bên hông.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, chính là Diệp Chiến Quốc - đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu.
Bên cạnh Diệp Chiến Quốc là các ông lớn của chiến vực, ai cũng vô cùng kích động và mong chờ.
Trừ người của chiến vực ra, còn có rất nhiều nhân vật lớn của Trung Châu cũng nghe tin rồi chủ động đến đây.
Trong đám người, có một ông lão mặc đồ may đo cao cấp đang vô cùng kích động.
Bên cạnh ông lão là một cô gái chỉ khoảng 25 26 tuổi, trang điểm nhẹ, mặc váy sáng màu, đeo kính râm bản to màu đen, tuy nửa khuôn mặt của cô ta đã bị che mất, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp của cô gái này.
Cô gái nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông nội, cháu đã nói rồi, cháu không có hứng thú với nhân vật lớn đến từ hội trưởng lão, ông cho cháu về được không?”
Ông lão nói bằng giọng ẩn ý: “Hà à, cháu cứ tin ông, chắc chắn cháu sẽ có hứng thú với cậu ấy! Cậu ấy còn chưa tới 30 tuổi mà đã trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão, trên khắp thế giới chỉ có một thiên tài như thế thôi, nếu cháu lọt vào mắt xanh của cậu ấy thì không phải sợ cậu cả nhà họ Tề chó má gì đó ở Hạ Giới giới Cổ Võ nữa”.
Nghe thấy ông lão nói thế, cô gái cắn chặt môi, vô cùng không cam lòng.
Lúc này, hình bóng một thanh niên bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nghĩ đến người đàn ông khiến cô ta không thể quên này, cô ta bỗng có cảm giác đau đớn đến mức ngạt thở.