Chú Từ Đạt lại là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu.
Nếu Từ Đạt muốn đối phó với Dương Thanh thì chẳng phải sẽ dễ như bỡn à?
Hạ Hà càng nghĩ càng lo lắng.
Cô ta buông tay Dương Thanh ra theo phản xạ, vội giải thích với Từ Đạt: “Anh đừng hiểu lầm! Dương Thanh chỉ là bạn tôi thôi, giữa chúng tôi không có gì hết”.
Sao Dương Thanh lại không hiểu ý Hạ Hà chứ?
Đúng lúc Hạ Hà buông tay anh ra, anh bỗng kéo mạnh tay Hạ Hà, kéo thẳng cô ta vào lòng anh.
Tim Hạ Hà đập thình thịch, đương nhiên cô ta rất hưởng thụ cái ôm này, cũng đã mong chờ nó từ lâu, nhưng trong tình huống này, đương nhiên cô ta sẽ không muốn ở trong vòng tay của Dương Thanh.
Nhưng cô ta không thể tránh được cái ôm của anh.
“Dương Thanh, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra đi!”
Cô ta vừa giãy giụa vừa nói, cuống đến mức sắp khóc.
Từ Đạt thấy thế thì càng tức giận hơn, anh ta nói với vẻ dữ tợn: “Cậu chán sống rồi! Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, bằng không, chắc chắn tôi sẽ cho cậu biết ý nghĩa của nhà họ Từ ở Trung Châu đấy”.
Dương Thanh cười lạnh, nói: “Hạ Hà là người phụ nữ của tôi, anh là cái thá gì? Dám tranh giành phụ nữ với tôi à?”
Hạ Hà nghe thấy Dương Thanh nói thế thì càng cuống hơn, đương nhiên cô ta biết Dương Thanh cố tình nói vậy để bảo vệ mình.
Nhưng đối phương là cháu của người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu, ngay cả Hà Hồng Viễn - ông nội cô ta cũng không dám đắc tội với Từ Đạt, nói gì tới người đến từ vùng khác như Dương Thanh chứ.
Hạ Hà tức giận nói: “Dương Thanh, anh đừng nói linh tinh! Anh đã lấy vợ sinh con rồi, tôi không có quan hệ gì với anh cả! Mau buông tôi ra đi!”
Dương Thanh vẫn không chịu buông tay, chỉ nhìn Từ Đạt với vẻ mặt thách thức.
Cơn giận trên mặt Từ Đạt dần biến mất, chuyển thành sát khí mãnh liệt.
Trong mắt anh ta, Dương Thanh đã là người chết.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ giúp cậu!”
Từ Đạt nói với vẻ hung tợn rồi khoát tay: “Giết hắn cho tôi!”
Sau khi anh ta dứt lời, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh ôm chặt Hạ Hà bằng một tay, không hề định né tránh.
Hạ Hà vội nói: “Dương Thanh, anh cứ kệ tôi, mau đi đi!”
“Cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai hòng ức hiếp cô nữa!”
Dương Thanh chỉ nói thế.
Ngay sau khi anh dứt lời, hai cao thủ nhà họ Từ đã xông tới chỗ anh.
“Nhãi ranh, chết đi!”
Hai cao thủ nhà họ Từ đồng loạt ra tay, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Dương Thanh.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà thốt ra tiếng gọi xé lòng.
Nếu cô ta hại chết Dương Thanh, cô ta cũng không sống làm gì nữa!
Thậm chí cô ta đã sẵn sàng chết theo Dương Thanh!
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ bỗng xảy ra.