Chương 715: Có gì thì nói mau
“Hoa Nhã, cậu đừng giận! Chúng mình không nói nữa là được mà!”
Trần Hân Như cuống quýt kéo tay Tống Hoa Nhã.
Từ đầu đến giờ, Mạc Đông Húc vẫn duy trì im lặng, không chê cười cũng không ngăn cản cô ta rời đi.
“Hoa Nhã, nên tham gia họp mặt bạn học đi!”, Dương Thanh cũng nói.
Anh không hề muốn tham gia buổi họp mặt chán ngắt này, nhưng cũng hiểu từ sau khi nhìn thấy Mạc Đông Húc, tâm trạng của Tống Hoa Nhã kém hơn rất nhiều.
Kỳ thực cô ta cũng rất muốn biết rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Ở lại còn có cơ hội biết được đáp án.
Nếu không thể giải đáp, chỉ sợ cả đời này Tống Hoa Nhã sẽ không thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Đám bạn học thấy Dương Thanh đồng ý đều khinh bỉ nhìn anh.
Bọn họ nghĩ Tống Hoa Nhã không muốn ở lại là vì bảo vệ Dương Thanh, thế mà anh còn không biết điều, mặt dày mày dạn chen vào bọn họ.
Tống Hoa Nhã vốn rất thông minh, đương nhiên hiểu ý Dương Thanh, trong lòng cảm động.
“Chồng cậu đã nói vậy rồi, cậu đi cùng bọn mình đi!”, Trần Hân Như vội nói.
“Được, tôi đi cùng mọi người. Nếu mọi người còn sỉ nhục chồng tôi, tôi cũng không cần làm bạn với mấy người nữa”, Tống Hoa Nhã lạnh giọng nói.
Ai cũng tỏ vẻ khinh bỉ. Nếu Tống Hoa Nhã vẫn còn là cô chủ nhà họ Tống, nhất định bọn họ sẽ đua nhau nịnh nọt, nhưng bây giờ cô ta đã bị đuổi đi, không cần thiết nữa.
“Hoa Nhã, con gái bọn mình đi xe của mình đi, cho đám con trai đi với nhau”.
Thượng Hiểu Hà đảo mắt cười nói, còn ấn một chiếc chìa khóa Porscher, đèn xe Porche Cayenne màu trắng bên cạnh liền sáng lên.
“Bây giờ Hiểu Hà sống tốt thật đấy, còn đi Porsche nữa!”, Vương Hoan hâm mộ nói.
Trần Hân Như cũng hâm mộ: “Xem ra hôm nay được ngồi xe sang một lần rồi. Hiểu Hà đỉnh thật!”.
Thượng Hiểu Hà đắc ý mỉm cười: “Thường thôi, chiếc này chỉ hơn một triệu, là chiếc rẻ nhất trong gara nhà mình rồi”.
Nghe vậy, mọi người lại càng ngưỡng mộ. Ánh mắt đám con trai nhìn cô ta khác hẳn, tuy ngoại hình tầm thường nhưng lại rất giàu có.
“Hoa Nhã, đừng do dự nữa, chúng ta lên xe Hiểu Hà đi! Chiếc Porsche Cayenne này hơn một triệu đó! Cậu đâu thể đi bắt xe với chồng được?”
Vương Hoan chạy tới kéo tay Tống Hoa Nhã.
“Em đi với họ đi! Anh đi với mấy bạn học nam của em”, Dương Thanh cười nói.
Nghe vậy, Tống Hoa Nhã mới khẽ gật đầu, leo lên xe của Thượng Hiểu Hà.
Ai cũng tỏ vẻ khinh bỉ. Nếu Tống Hoa Nhã vẫn còn là cô chủ nhà họ Tống, nhất định bọn họ sẽ đua nhau nịnh nọt, nhưng bây giờ cô ta đã bị đuổi đi, không cần thiết nữa.
“Hoa Nhã, con gái bọn mình đi xe của mình đi, cho đám con trai đi với nhau”.
Thượng Hiểu Hà đảo mắt cười nói, còn ấn một chiếc chìa khóa Porscher, đèn xe Porche Cayenne màu trắng bên cạnh liền sáng lên.
“Bây giờ Hiểu Hà sống tốt thật đấy, còn đi Porsche nữa!”, Vương Hoan hâm mộ nói.
Trần Hân Như cũng hâm mộ: “Xem ra hôm nay được ngồi xe sang một lần rồi. Hiểu Hà đỉnh thật!”.
Thượng Hiểu Hà đắc ý mỉm cười: “Thường thôi, chiếc này chỉ hơn một triệu, là chiếc rẻ nhất trong gara nhà mình rồi”.
Nghe vậy, mọi người lại càng ngưỡng mộ. Ánh mắt đám con trai nhìn cô ta khác hẳn, tuy ngoại hình tầm thường nhưng lại rất giàu có.
“Hoa Nhã, đừng do dự nữa, chúng ta lên xe Hiểu Hà đi! Chiếc Porsche Cayenne này hơn một triệu đó! Cậu đâu thể đi bắt xe với chồng được?”
Vương Hoan chạy tới kéo tay Tống Hoa Nhã.
“Em đi với họ đi! Anh đi với mấy bạn học nam của em”, Dương Thanh cười nói.
Nghe vậy, Tống Hoa Nhã mới khẽ gật đầu, leo lên xe của Thượng Hiểu Hà.
“Mọi người đi trước đi, anh Thanh đi xe tôi”.
Sau khi xe của Thượng Hiểu Hà phóng đi, Mạc Đông Húc lại nói với đám con trai.
Thoáng chốc, ngoài cửa quán bar chỉ còn lại Mạc Đông Húc, vợ anh ta Tôn Mỹ Quyên và Dương Thanh.
“Mỹ Quyên, em lên xe trước đi, anh muốn nói vài câu với anh Thanh”, Mạc Đông Húc lại nói với vợ.
Tôn Mỹ Khuyên không vui nhưng vẫn nghe lời leo lên một chiếc Maybach sang trọng.
“Anh thực sự kết hôn với Hoa Nhã rồi à?”
Bấy giờ Mạc Đông Húc mới lên tiếng hỏi.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không để lộ, gật đầu đáp: “Sao thế? Cậu không tin à?”
Mạc Đông Húc khinh thường nhìn anh: “Anh là cái thá gì mà bắt tôi tin?”
Quả nhiên, thái độ lễ độ vừa rồi của anh ta đều là giả vờ, lúc này mới lòi đuôi cáo.
Dương Thanh cũng không tức giận, cười nhạt một tiếng: “Có gì thì nói mau đi!”
----------------------------