Mạc Thanh Tu phun máu, người bay ra xa hơn mười mét.
“Anh trai!”
Mạc Thanh Trúc biến sắc, vội lao tới.
Mạc Thanh Tu giãy giụa bò dậy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không sao!”
Anh ta muốn tiếp tục tiến lên nhưng đã muộn, không có Mạc Thanh Tu che chở, nhị trưởng lão đã đứng trước mặt Dương Thanh, trong mắt là sát ý lạnh như băng.
“Nhóc con, nếu cậu bằng lòng về dưới trướng của tôi, tôi có thể bồi dưỡng cậu như người thừa kế, với thực lực Thiên Cảnh lục phẩm, cậu có thể kế thừa chức trưởng lão của tôi!”
Ngay lúc mọi người cho rằng nhị trưởng lão sẽ ra tay với Dương Thanh thì ông ta lại nói ra mấy lời như vậy.
“Cái gì?”
“Nhị trưởng lão muốn truyền chức trưởng lão cho thằng ranh tới từ giới thế tục?”
“Không phải nhị trưởng lão ra tay là để giết thằng nhóc này à? Sao giờ phải làm thế?”
Các đệ tử của Thiên Hải Tông nhất thời không chấp nhận nổi.
Hà Đông Thành lảo đảo, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Hắn ta chỉ là ngũ sư huynh của bên nhị trưởng lão, hoàn toàn không thể kế thừa vị trí trưởng lão. Hắn ta biết rất rõ là dù có thay đổi người, bên trên vẫn còn bốn vị sư huynh, hắn ta hoàn toàn không có chút hi vọng nào.
Nhưng hiện tại, nhị trưởng lão lại công khai thông báo trước mặt mọi người là chỉ cần Dương Thanh bằng lòng, chờ tu luyện tới Thiên Cảnh lục phẩm thì sẽ cho Dương Thanh kế thừa vị trí trưởng lão.
Với Hà Đông Thành, việc này chẳng khác nào có con ruồi bay vào trong miệng, khiến hắn ta chán ghét vô cùng.
Một võ giả ti tiện tới từ thế tục thì có tư cách gì kế thừa chức trưởng lão của Thiên Hải Tông?
Lưu Khánh cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng rồi hắn ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hôm nay Dương Thanh đồng ý về dưới trướng nhị trưởng lão thì anh mới có cơ hội sống.
Sắc mặt Mạc Thanh Tu càng thêm nghiêm trọng, hoàn toàn không hề cảm thấy vui thay cho Dương Thanh, ngược lại, anh ta lo lắng vô cùng.
Anh ta biết nhị trưởng lão đang có mục đích gì, biểu hiện trước đó của Dương Thanh đã vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, đặc biệt là anh còn biết cách chữa lành thương thế trong thời gian ngắn, điều này càng khiến mọi người khiếp sợ.
Nhị trưởng lão tất nhiên không phải thật sự muốn Dương Thanh gia nhập vào phe mình mà ông ta chỉ đang ngấp nghé bí mật của anh mà thôi.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là Dương Thanh vẫn đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo, hoàn toàn không định thức tỉnh, như thể anh không nghe thấy lời của nhị trưởng lão vậy.
Nhị trưởng lão nhíu mày, sát ý trong mắt càng nồng, ông ta muốn chiếm lấy bí mật trên người Dương Thanh thông qua việc nhận anh làm đồ đệ.
Nhưng Dương Thanh hoàn toàn không để ý tới ông ta, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
Nhị trưởng lão lạnh giọng quát: “Ranh con, tôi cho cậu cơ hội cuối, làm đồ đệ dưới trướng tôi hoặc tôi lập tức giết cậu!”
Lần này, vẫn không trả lời, anh vẫn còn trong trạng thái ngộ đạo.