Vừa về Mục phủ, Phùng Tiểu Uyển đã kích động chạy tới.
Trông thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh mỉm cười: “Em không sao chứ?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, để em xem vết thương cho anh nhé”.
Hồi nãy khi giết người, tuy Dương Thanh chỉ dùng một đòn, nhưng anh đã bị thương nặng từ lúc trốn khỏi Hoài Thành, sau đó lại liều mạng với Đinh Xương một phen, khiến vết thương nặng thêm, còn bị dao găm linh khí cắn trả, vết thương cũng không nhẹ.
Dương Thanh cũng không từ chối, để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.
Nước mắt Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng chảy xuống, cô ta nức nở: “Anh Thanh, không ngờ vết thương của anh lại nghiêm trọng thế, sau này cho dù anh đi đâu, em cũng đi theo anh”.
Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, có câu nói này của Phùng Tiểu Uyển là đủ rồi.
Đương nhiên anh hiểu, Phùng Tiểu Uyển muốn ở bên anh để chữa trị cho anh bất cứ lúc nào.
Anh mỉm cười: “Tiểu Uyển, cơ thể của anh không có vấn đề gì, chỉ là vết thương ngoài da, em đừng lo lắng”.
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nếu đây là vết thương ngoài da, trên đời này không có nội thương nữa”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu lập tức nghiêm nghị hỏi: “Vết thương của Dương Thanh nghiêm trọng lắm à?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Trước đó, tim anh Thanh đã bị tổn thương nặng nề do cổ trùng Vô Tâm, không những thế, gần đây, chắc chắn anh ấy đã phải chiến đấu với cường độ cao, tổn thương của nội tạng vô cùng nghiêm trọng”.
“Nếu không được chữa trị kịp thời, thậm chí nội tạng của anh Thanh sẽ suy kiệt”.
“Một khi nội tạng suy kiệt, tính mạng của anh Thanh sẽ rơi vào tình trạng nghìn cân treo sợi tóc!”
Nghe thấy thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc, họ biết Dương Thanh đã bị thương nặng trong khoảng thời gian này, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng tới độ đe dọa đến tính mạng.
Hoài Lam hỏi với vẻ căng thẳng: “Chắc chắn cô có cách chữa cho anh Thanh đúng không?”
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Những tổn thương mà tôi vừa nói đều có thể chữa hết, nhưng anh Thanh vẫn còn mấy vết thương, không hiểu sao chúng cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng là vết thương mới nhưng lại có mức độ chuyển biến xấu rất cao”.
Nghe thấy thế, lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống.
Lúc trước anh cũng cảm nhận được sự khác thường trên người mình, cũng như Phùng Tiểu Uyển đã nói, rõ ràng anh mới bị thương, nhưng những tổn thương đó lại vô cùng nghiêm trọng.
Lão Cửu cuống cả lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Thanh nói với sắc mặt hơi khó coi: “Nếu tôi không đoán sai, chắc những vết thương mà Tiểu Uyển nói là vết thương do linh khí cắn trả để lại”.
“Sao cơ?”
Sắc mặt của lão Cửu và Hoài Lam thay đổi hẳn.
Dương Thanh giơ tay phải ra, làn da trên tay phải anh đã chuyển sang màu đen.
Rõ ràng đây là dấu hiệu hoại tử.
Trước đó, khi gặp được Đinh Xương ở sân bay, Dương Thanh đã phát hiện vết thương do dao găm linh khí của anh để lại trên ngực của Đinh Xương vô cùng nghiêm trọng, trên áo có vết máu rất rõ.