Ông ta chỉ là người bình thường, nếu bị hai vệ sĩ của tài phiệt nước Dương này đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ phải nằm viện mấy tháng mất.
Đúng lúc đòn tấn công của hai vệ sĩ sắp ập đến, Dương Thanh bỗng búng ngón tay.
“Phập!”
“Phập!”
Hai chiếc đũa vừa được anh cầm lập tức xuyên thủng cổ tay hai tên vệ sĩ của tài phiệt nước Dương như mũi tên.
Hai vệ sĩ vừa giơ nắm đấm lên, còn chưa đánh Tô Thành Vũ thì đã thấy cơn đau thấu tim lan khắp cánh tay từ cổ tay rồi.
“Á…”
“Á…”
Ngay sau đó, hai tiếng hét thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, vang vọng khắp khách sạn Bắc Viên Hương.
Hai tên vệ sĩ vừa hùng hổ đều ôm cổ tay, đau đến mức không muốn sống.
Tô Thành Vũ thở phào, nhìn dáng vẻ thê thảm của hai tên vệ sĩ, nỗi sợ trong lòng cũng biến mất tăm, còn cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Yoshida Muyi và đám người của tài phiệt nước Dương đều tròn mắt, sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Đến giờ họ mới nhận ra, họ đụng phải kẻ khó chơi rồi.
Đúng lúc này, lại có xe đỗ bên ngoài khách sạn, hơn trăm người mặc đồng phục bảo vệ xông vào khách sạn.
Lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ kích động nói: “Chủ tịch, người của chúng ta đến rồi!”
Tô Thành Vũ lập tức vui mừng, tự tin hẳn lên, khoát tay, nói: “Đóng kín cửa khách sạn cho tôi, nếu cậu Thanh không đồng ý, người nước Dương đừng hòng đi đâu hết”.
Lạc Bân thấy Dương Thanh vẫn thản nhiên nên không gọi người tới nữa.
Dương Thanh bình tĩnh nhìn Yoshida Muyi, mở miệng nói: “Hôm nay tôi gọi các người tới đây là để các người đưa con đi và xin lỗi, không ngờ các người lại định gây phiền phức cho tôi”.
“Đã vậy, hôm nay tôi sẽ chơi tới cùng với mấy tên khốn các người, cho dù ông trời tới đây, các người cũng phải trả giá đắt”.
Anh nói rồi nhìn về phía Tô Thành Vũ: “Cử người đưa mấy tên thanh niên khốn kiếp của tài phiệt nước Dương tới đây”.
“Vâng!”
Tô Thành Vũ vội đáp, lập tức ra lệnh, một đám bảo vệ xông vào phòng riêng, kéo đám người Yoshida Taro ra ngoài.
Khi thấy mặt con mình sưng húp, một tay đầm đìa máu, Yoshida Muyi hết sức tức giận.
Yoshida Muyi nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám khiến con tao bị thương nặng đến thế, chắc chắn mày sẽ hối hận!”
Nghe thấy Yoshida Muyi nói thế, Dương Thanh nhếch môi mỉm cười, bỗng đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên Yoshida Taro.
Thấy Dương Thanh đi về phía mình, Yoshida Taro lập tức sợ hãi lùi lại.
“Rầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh đá vào bụng Yoshida Taro, Yoshida Taro lập tức bay ra xa, đám người còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã giẫm một chân lên đầu Yoshida Taro rồi.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Yoshida Muyi, nói: “Ông vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, phiền ông nhắc lại lần nữa giúp tôi!”