Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


             "Là cậu à!"  

             Đường Bác buột miệng thốt lên.  

             "Đường Bác, con quen cậu ta à?", Đường Đức Vũ thấy Đường Bác khiếp sợ ra mặt bèn hỏi.  

             Đường Bác lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Lúc trước ở sân bay, cậu ấy và Ức Nhu đi chung chuyến, cậu ấy từng có chút xung đột với Diệp Thiên Minh".  

             Nghe Đường Bác nói thế, người nhà họ Đường đều ngây ra vì sợ, thật không ngờ, Dương Thanh lại dám đối đầu với Diệp Thiên Minh.  

             Nhưng bọn họ không hiểu, nếu Dương Thanh đã có xung đột với Diệp Thiên Minh thì sao lúc này còn dám tới Hoàng tộc họ Diệp?  

             Người của nhà họ Đường còn chưa ý thức được, Dương Thanh không phải vì chút xung đột nho nhỏ với Diệp Thiên Minh nên mới tới Hoàng tộc họ Diệp, mà bản thân anh đang muốn tới đây.  

             "Cậu Thanh, cậu có quen họ à?", Lý Trọng khe khẽ hỏi nhỏ.  

             Dương Thanh không đáp, anh chỉ bình lặng nhìn về phía Đường Đức Vũ, lạnh nhạt nói: "Việc hôm nay là ân oán riêng giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, những người không liên quan tốt nhất nên mau chóng rời đi, bằng không, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!"  

             Tuy anh chỉ gặp mặt Đường Ức Nhu một lần ở sân bay, đồng thời anh cũng biết đây là một cô gái vô cùng lương thiện, nhưng anh sẽ không vì chút liên hệ mỏng manh này mà dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Đường nếu họ lựa chọn trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp.  

             "Ranh con, mày hơi ngông cuồng quá rồi đó, dám ngông cuồng trong Hoàng phủ họ Diệp, nếu không muốn chết thì tao khuyên mày nên nhanh chân chuồn khỏi đây đi, nếu không, lát nữa chết thế nào còn không biết đâu".  

             Đường Chấn bước lên, khinh thường nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lẽo nói.  

             "Đường Chấn, lui ra!"  

             Đường Đức Vũ giận dữ quát lớn.  

             "Bố, thằng ranh này chẳng qua chỉ là..."  

             Đường Chấn còn muốn nói gì đó, Đường Đức Vũ đã quát át đi: "Câm miệng ngay cho bố!"  

             Đường Chấn giật mình ngậm miệng, nhưng khi liếc nhìn Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người.  

             "Cậu thanh niên này, xem ra cậu cũng là chỗ quen biết với Ức Nhu, nếu đã thế, cậu cũng coi là chỗ bạn bè với nhà họ Đường tôi, mong cậu đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chôn vùi tương lai của mình".  

             Đường Đức Vũ nhìn Dương Thanh, bình tĩnh nói: "Tôi biết cậu thích Ức Nhu, nhưng tôi có thể thẳng thắn nói rõ với cậu chuyện này, ngoài Diệp Thiên Minh, không ai có thể xứng đôi với Ức Nhu nhà chúng tôi".  

             "Giờ cậu rời khỏi đây, tôi có thể coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra".  

             Dương Thanh vốn chưa hề tham dự cuộc chiến, chỉ đứng bên cạnh nhìn cao thủ nhà họ Lý chiến đấu với cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, không ngờ rằng, anh lại bị người nhà họ Đường coi như kẻ tranh thủ lúc rối ren lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.  

             "Ông ơi, không phải như ông nghĩ đâu, cháu với anh ấy chỉ tình cờ gặp gỡ một lần, đến cả tên anh ấy cháu còn chẳng biết, anh ấy sao có thể thích cháu được ạ?"  

             Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sắc mặt đầy lo lắng. Lúc này cô ta cũng cho rằng vì những xung đột trước đó với Diệp Thiên Minh nên Dương Thanh mới tranh thủ lúc rối loạn để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.  

             Người ngoài không biết Hoàng tộc họ Diệp mạnh cỡ nào, nhưng cô ta biết rất rõ, dù ngày nay Hoàng tộc họ Diệp đang phải đối mặt với một kẻ địch rất mạnh nhưng đây cũng không phải nơi mà kẻ nào cũng có thể xông vào làm bậy.  

             Đường Ức Nhu vội vã nhìn về phía Dương Thanh, khuyên nhủ: "Anh mau rời khỏi đây đi, mau tranh thủ lúc Hoàng tộc họ Diệp không rảnh ra tay đối phó với anh mà đi ngay đi!"  

             "Nó không thể đi được!"  

             Đường Hải bỗng nhiên lên tiếng, ông ta nhìn về phía Đường Đức Vũ, nói: "Bố, tuyệt đối không thể để thằng ranh này chuồn khỏi đây. Vừa rồi anh cả cũng đã nói, thằng ranh này từng có xung đột với Diệp Thiên Minh ở sân bay, hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp không rảnh để xử lí nó, nhưng nếu để Hoàng tộc họ Diệp biết chúng ta thả nó chạy mất, nhà họ Đường ta nhất định sẽ gặp phiền toái lớn đấy ạ".  

             Đường Chấn vốn có quan hệ mật thiết với Đường Hải, nghe ông ta nói thế bèn lập tức hùa theo: "Bố, anh hai nói đúng đấy ạ, nếu thằng này có xích mích với Diệp Thiên Minh, chúng ta không chỉ không thể thả nó đi mà còn phải bắt lấy nó, giao lại cho Diệp Thiên Minh mới được".  

             "Ông ơi, đừng làm thế mà! Anh ấy chỉ bị cháu làm liên lụy nên mới có xung đột với Diệp Thiên Minh thôi, xin ông đừng làm khó anh ấy, để anh ấy đi đi, được không ạ?", Đường Ức Nhu lo lắng cầu xin.  

             Đường Bác cũng lên tiếng: "Bố, hãy để cậu ta đi đi!"  

             Đường Đức Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.  

             Chứng kiến tình huống này, Dương Thanh bỗng thấy hơi buồn cười, thật không ngờ, người nhà họ Đường lại cho rằng anh vì chút mâu thuẫn với Diệp Thiên Minh nên mới tranh thủ lúc rối loạn mà lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp.  

             "Cậu đi đi!"  

             Đường Đức Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.  

             Lão ta có thể chắc chắn một điều, Lý Trọng chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bên cạnh Dương Thanh có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh đi theo chứng tỏ địa vị của anh không hề nhỏ.  

             Dù sau này Hoàng tộc họ Diệp có biết chuyện lão ta thả Dương Thanh đi thì cũng không có vấn đề gì, dẫu sao, hôm nay nhà họ Đường cũng đã mang theo tất cả các cao thủ Thần Cảnh tới chi viện cho Hoàng tộc họ Diệp.  

             Trong gia tộc họ Đường, người mạnh nhất chính là lão ta, mà lão ta cũng mới chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, còn xa mới có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.  

             Về tình về lý, bọn họ đều ở tình thế không thích hợp nảy sinh xung đột với Dương Thanh.  

             "Ông nội tôi đã đồng ý để anh đi rồi, anh đi mau đi!", Đường Ức Nhu vội vã thúc giục.  

             Dương Thanh bình thản nhìn Đường Ức Nhu một cái, sau đó nói: "Các người hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới Hoàng tộc họ Diệp không phải vì chút mâu thuẫn nhỏ với Diệp Thiên Minh trước đây".  

             "Qua ngày hôm nay, Hoàng thành Diệp này sẽ không còn Hoàng tộc họ Diệp nữa!"  

             Dương Thanh nghiêm túc nói, nhà họ Lý dám dốc hết sức đi theo anh, đương nhiên anh sẽ không để bọn họ thất vọng.  

             Hơn nữa, bên phía anh có tới bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh không tin lực lượng như vậy còn không thể phá đổ một Hoàng tộc họ Diệp.  

             "Anh điên rồi sao? Anh có biết Hoàng tộc họ Diệp đại diện cho điều gì không? Anh lấy gì để phá hủy Hoàng tộc họ Diệp chứ? Coi như tôi xin anh, anh mau đi đi có được không?", Đường Ức Nhu lập tức nóng nảy, vội thúc giục anh.  

             Đường Hải cười nhạo: "Thật đúng là một thằng ranh không biết điều, đứng trong Hoàng phủ họ Diệp mà dám to mồm kêu tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp".  

             Đường Chấn cũng cười nói: "Này ranh con, chẳng lẽ mày tưởng mày là Dương Thanh của Yến Đô à? Dương Thanh tuy còn trẻ nhưng ít ra người ta cũng đã có thực lực Siêu Phàm Cảnh, mày thì tính là thứ gì mà dám hùng hồn tuyên bố hủy diệt Hoàng tộc họ Diệp?"  

             Đường Hải nhìn Đường Đức Vũ, nói: "Bố, thằng ranh này thật quá ngông cuồng, theo ý con thì nên bắt lấy nó, để tránh khi Dương Thanh tới, nó lại tranh thủ thời cơ gây thêm phiền phức cho Hoàng tộc họ Diệp".  

             Nghe người của nhà họ Đường nói thế, sắc mặt Dương Thanh trở nên rất cổ quái, nhưng anh cũng không giải thích gì nhiều, anh muốn xem xem, người đứng đầu gia tộc họ Đường này rốt cuộc có ý gì.  

             Lúc này, trán Đường Đức Vũ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, bởi vì lão ta bỗng nhận ra một điều khiến lão ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.  

             Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, lão ta chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh đấu với Diệp Lâm, chẳng qua khi đó lão đứng quá xa, không nhìn rõ mặt mũi Dương Thanh.  

             Mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng lão ta cũng có chút ấn tượng, nay nhìn lại người thanh niên vừa tuyên bố sẽ phá đổ Hoàng tộc họ Diệp ở trước mặt mình, lão ta chợt cảm thấy quen thuộc vô cùng.  

             Bóng dáng người thanh niên trước mắt này dần dần trùng khít với bóng hình vị cao thủ Dương Thanh từng đấu một trận long trời lở đất với Diệp Lâm ở trên đỉnh Yến Sơn.  

             Lại nhìn sang Lý Trọng đứng bên cạnh Dương Thanh, người này chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ người này ra, còn có hai anh em họ Tống, trên người cũng tràn ngập một hơi thở võ thuật cực kì đáng sợ.  

             Đường Đức Vũ chính là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mặc dù chưa từng đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng lại vô cùng quen thuộc với hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.  

             Lão ta bỗng nhận ra một điều, không chỉ Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà cả hai anh em họ Tống đứng bên cạnh cũng là những cao thủ Siêu Phàm Cảnh.  

             Một thanh niên có ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh hộ tống bên cạnh, khắp Chiêu Châu này, trừ Dương Thanh ra thì còn có thể là ai?  

             "Bố, bố còn do dự gì nữa ạ? Mau bắt thằng ranh kia lại đi", Đường Hải thấy Đường Đức Vũ lặng người hồi lâu không nói gì, bèn vội thúc giục.  

             Đường Chấn cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, bố, bố chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười hai cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Đường ta sẽ đồng loạt ra tay, nhất định có thể khống chế được nó".  

             Ngay khi hai anh em kêu gào đòi bắt Dương Thanh lại, Đường Đức Vũ tức giận hét lớn: "Tất cả im ngay cho tôi!"  

             Quát con mình xong, lão ta vội vã bước tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, Đường Đức Vũ quỳ cả hai gối xuống đất.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK