Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 923: Đồ phá nhà


Bạch Tuấn Hào cười híp mắt. Tần Y cũng không phải kẻ ngây ngô mới đi làm, biết rõ ý của anh ta, lập tức nổi giận.

“Anh câm miệng cho tôi!”

Tần Y giận dữ quát: “Đây là tập đoàn Nhạn Thanh, không phải nơi để anh giương oai, cút ra ngoài đi!”

Dứt lời, cô ta còn hô lên: “Bảo vệ đâu? Ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

Mười mấy gã bảo vệ đã bao vây Bạch Tuấn Hào từ trước, chỉ chờ câu nói này của Tần Y.

Nhân viên vây xem thấy thái độ của Tần Y đều rất hả dạ.

Bạch Tuấn Hào quả thực quá phách lối, ai cũng chướng mắt.

“Người đẹp, cô muốn người vô tội bị thương sao?”

Bạch Tuấn Hào nhìn mười mấy gã bảo vệ xông tới, không về e sợ, thậm chí còn châm chọc hỏi Tần Y.

Hai gã vệ sĩ cao lớn như cột điện lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, khí thế ngập trời.

Tần Y bỗng có dự cảm chẳng lành. Đối phương biết chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh là Dương Thanh còn có gan chỉ dẫn theo hai gã vệ sĩ, chắc chắn không đơn giản.

“Bịch!”

Bạch Tuấn Hào vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng bỗng dậm chân một cái.

Nền đá cẩm thạch dưới chân họ lập tức rạn nứt như mạng nhện.

Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ, đến cả Tần Y cũng sợ ngây người.

Từ khi làm phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, tuy cô ta đã nhìn thấy nhiều nhưng chưa từng thấy cao thủ khủng bố như vậy ngoài Dương Thanh.

Cô ta trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi.

Ba gã bảo vệ đang định lao về phía Bạch Tuấn Hào vô thức dừng bước. Màn thể hiện vừa rồi của hai gã vệ sĩ đã dọa sợ bọn họ.

“Người đẹp, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đề nghị lúc trước của tôi, xem có muốn theo tôi tới khách sạn tâm sự chuyện cuộc sống không”.

Bạch Tuấn Hào cười híp mắt nói: “Trông cô còn trẻ như vậy, chắc là vẫn chưa kết hôn nhỉ?”

“Phải rồi, tôi quên không tự giới thiệu”.

“Tôi là Bạch Tuấn Hào, đến từ Vương tộc họ Bạch. Hôm nay tôi đến tập đoàn Nhạn Thanh để thu mua lại các người”.

Sau khi biết thân phận của anh ta, Tần Y lại càng chấn động.

Tuy các nhân viên khác không biết Vương tộc là gì, nhưng Tần Y là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, tiếp xúc với nhiều thứ hơn, cũng biết Vương tộc nghĩa là gì.

Thì ra đối phương chính là người của Vương tộc, khó trách hống hách như thế.

“Muốn thu mua lại tập đoàn Nhạn Thanh à? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi nhé!”

Mặc dù e ngại thân phận của đối phương nhưng Tần Y cũng không phải người dễ cúi đầu. Cô ta biết tập đoàn Nhạn Thanh rất quan trọng với Dương Thanh.

Chính vì thế, dù có phải đối mặt với người của Vương tộc, cô ta cũng không sợ, bởi vì Dương Thanh sẽ không bán tập đoàn Nhạn Thanh.

“Người đẹp chẳng chịu nể mặt tôi gì cả. Tôi là dòng chính của Vương tộc, được tôi nhìn trúng là vinh hạnh của cô đấy”.

Bạch Tuấn Hào bật cười nói: “Chỉ cần cô khiến tôi hài lòng, biết đâu có thể gà rừng biến thành phượng hoàng, có hi vọng trở thành Vương hậu tương lai?”

“Anh im đi!”

Tần Y gào lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh!”

Bộ dạng hùng hổ bức người của anh ta khiến Tần Y mất khống chế.

“Bảo vệ đâu, mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!”

Tần Y ra lệnh.

Hiện giờ cô ta chỉ muốn đuổi thẳng cổ Bạch Tuấn Hào đi, cơn giận khiến cô ta quên mất thân phận của đối phương và thực lực mạnh mẽ của vệ sĩ đối phương.

“Mời các cậu lập tức ra khỏi đây!”

Đội trưởng đội bảo vệ tiến lên, nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Hào nói.

Anh ta định đuổi đối phương mà không cần ra tay, nào ngờ làm như vậy chỉ là tự rước lấy nhục.

Bạch Tuấn Hào không thèm nhìn hắn ta, một gã vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức biến mất.

“Uỳnh!”

Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Đội trưởng đội bảo vệ chưa kịp trông thấy bóng dáng của vệ sĩ nhà họ Bạch đã bị đánh bay ra ngoài như trái bóng.

Ngay sau đó, anh ta lập tức ngất xỉu.

Đám người còn lại vẫn chưa hết khiếp sợ, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Gã vệ sĩ kia đánh bay đội trưởng đội bảo vệ rồi lại xông tới một anh bảo vệ khác.

Gã vệ sĩ còn lại sau lưng Bạch Tuấn Hào cũng xông ra.

“Bịch bịch bịch!”

Mọi người chỉ thấy hoa hết cả mắt, thoáng chốc mười mấy bảo vệ đều lăn lộn dưới đất không gượng dậy nổi.

Thậm chí còn có mấy người ngất xỉu tại chỗ.



Tất cả đều sợ ngây người, chợt có ý nghĩ muốn lập tức chạy khỏi nơi này.

Tần Y khiếp sợ một lúc rồi dần tỉnh táo lại. Trông thấy các bảo vệ ngã dưới đất, cô ta rất áy náy.

Nếu cô ta không ra lệnh cho bọn họ đuổi người đi, bọn họ sẽ không bị đánh thê thảm như vậy.

“Người đẹp, bảo vệ của cô không đủ để bọn tôi nhét kẽ răng!”

Bạch Tuấn Hào cười nói: “Bây giờ cô còn muốn đuổi tôi ra ngoài nữa không?”

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tần Y đỏ bừng mắt, uất ức muốn bật khóc.

Cô ta muốn giải quyết chuyện này, thế nhưng năng lực không đủ, còn liên lụy nhiều bảo vệ như vậy.

“Hết cách rồi, chủ tịch của các cô quá phách lối. Tôi tự tới tìm anh ta không chịu gặp, còn muốn tôi cút đi”.

Bạch Tuấn Hào giơ tay cười bảo: “Tôi định xông vào đánh chủ tịch của các cô thành chó chết. Nhưng gặp được người đẹp như cô, tôi đã đổi ý”.

“Tôi không đánh chủ tịch của cô nữa, chỉ cần cô chịu theo tôi đến khách sạn tâm sự một đêm, sau đó bảo chủ tịch của cô ngoan ngoãn quỳ xuống xin tôi tha thứ, tôi có thể không so đo với các người”.

Tần Y cắn chặt răng. Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đối phương là người của Vương tộc, còn có hai vệ sĩ khủng bố bảo vệ.

Cô ta lo lắng Dương Thanh không giải quyết được phiền phức này, lòng nóng như lửa đốt.

Muốn gọi Dương Thanh tới giải quyết, lại sợ anh bị thương.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trong lúc Tần Y đang lo lắng bất an, một giọng nói thô kệch bỗng vang lên.

Dáng người cao lớn của Mã Siêu xuất hiện.

“Anh Siêu!”

Tần Y lập tức mừng rỡ, chỉ vào Bạch Tuấn Hào nói: “Bọn họ tới gây sự, nói là người của Vương tộc họ Bạch”.

Mã Siêu nhìn qua một lượt, lập tức hiểu ra, sắc mặt tối sầm.

“Vương tộc họ Bạch?”

Nếu cô ta không ra lệnh cho bọn họ đuổi người đi, bọn họ sẽ không bị đánh thê thảm như vậy.

“Người đẹp, bảo vệ của cô không đủ để bọn tôi nhét kẽ răng!”

Bạch Tuấn Hào cười nói: “Bây giờ cô còn muốn đuổi tôi ra ngoài nữa không?”

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Tần Y đỏ bừng mắt, uất ức muốn bật khóc.

Cô ta muốn giải quyết chuyện này, thế nhưng năng lực không đủ, còn liên lụy nhiều bảo vệ như vậy.

“Hết cách rồi, chủ tịch của các cô quá phách lối. Tôi tự tới tìm anh ta không chịu gặp, còn muốn tôi cút đi”.

Bạch Tuấn Hào giơ tay cười bảo: “Tôi định xông vào đánh chủ tịch của các cô thành chó chết. Nhưng gặp được người đẹp như cô, tôi đã đổi ý”.

“Tôi không đánh chủ tịch của cô nữa, chỉ cần cô chịu theo tôi đến khách sạn tâm sự một đêm, sau đó bảo chủ tịch của cô ngoan ngoãn quỳ xuống xin tôi tha thứ, tôi có thể không so đo với các người”.

Tần Y cắn chặt răng. Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đối phương là người của Vương tộc, còn có hai vệ sĩ khủng bố bảo vệ.

Cô ta lo lắng Dương Thanh không giải quyết được phiền phức này, lòng nóng như lửa đốt.

Muốn gọi Dương Thanh tới giải quyết, lại sợ anh bị thương.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trong lúc Tần Y đang lo lắng bất an, một giọng nói thô kệch bỗng vang lên.

Dáng người cao lớn của Mã Siêu xuất hiện.

“Anh Siêu!”

Tần Y lập tức mừng rỡ, chỉ vào Bạch Tuấn Hào nói: “Bọn họ tới gây sự, nói là người của Vương tộc họ Bạch”.

Mã Siêu nhìn qua một lượt, lập tức hiểu ra, sắc mặt tối sầm.

“Vương tộc họ Bạch?”

Anh ta đột nhiên bật cười khinh bỉ: “Từ khi nào nhà họ Bạch lại đẻ ra cái loại phá nhà như mày? Dám tới tập đoàn Nhạn Thanh gây sự, bọn mày chê tiền nhiều không có chỗ tiêu à?”

“Mày, mày nói cái gì? Mày chửi tao là loại phá nhà sao?”

Bạch Tuấn Hào nổi trận lôi đình, chỉ vào Mã Siêu lớn tiếng chất vấn.

“Sao hả? Tao nói mày là loại người đấy không đúng à? Tao hiểu rồi, ý mày là mày không phải người”.

Mã Siêu nhếch mép cười xấu xa nói.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK