Lúc này, khí thế võ đạo trên người Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, giờ lại kết hợp với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa, nên thực lực đã vọt thẳng lên cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Mặc dù Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng lúc này lại cảm nhận được áp lực rất mạnh từ trên người Dương Thanh.
Sắc mặt lão ta vô cùng âm trầm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: “Cậu có biết, nếu như thằng bé giết Bách Lý Yến, sẽ mang đến cho Hoàng tộc họ Phùng nguy cơ như thế nào không?”
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Cậu ấy đã nói, từ nay về sau sẽ còn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng tộc họ Phùng nữa. Cậu ấy muốn giết Bách Lý Yến thì liên quan gì đến Hoàng tộc họ Phùng các người?”
Phùng Hoàng cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù nó không thừa nhận thân phận của mình thì trong cơ thể nó vẫn chảy dòng máu Hoàng tộc họ Phùng, một khi Bách Lý Yến bị nó giết, gia tộc Bách Lý sẽ chỉ biết trút giận lên Hoàng tộc họ Phùng”.
“Ha ha!”
Dương Thanh cươi nhạt: “Ông là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Phùng, lại trơ mắt nhìn con trai bị ép đến tự nổ tung cũng không hề ra tay giúp đỡ. Hôm nay cháu trai ông muốn báo thù cho bố mẹ, ông lại muốn ngăn cản cậu ấy sao?”
Thật ra Dương Thanh đã sớm có ý muốn giết chết Phùng Hoàng.
Trước đây, Phùng Chí Viễn bị Bách Lý Yến ép đến bước đường tự nổ tung, chỉ cần Phùng Hoàng ra tay là có thể ngăn cản, nhưng lão ta tình nguyện để con trai tự nổ tung cũng không muốn ra tay. Đúng là máu lạnh vô tình tới cùng cực.
Bây giờ, Mã Siêu muốn giết Bách Lý Yến, Phùng Hoàng không chỉ không muốn giúp, mà còn muốn ngăn cản, thậm chí còn muốn giết Mã Siêu.
Nhìn Dương Thanh đang cản trước mặt mình, lại nhìn Mã Siêu đang điên cuồng ra sức tấn công Bách Lý Yến, Phùng Hoàng vô cùng lo lắng, trên mặt đầy vẻ do dự.
Lão ta không muốn Bách Lý Yến chết ở Hoàng tộc họ Phùng, lại càng không muốn Bách Lý Yến chết trong tay Mã Siêu, nhưng Dương Thanh lại ngăn cản lão ta, chuyện này khiến lão ta vô cùng băn khoăn.
Lão ta không thể đắc tội gia tộc Bách Lý, nhưng Dương Thanh trước mắt không rõ lai lịch, mà tuổi còn trẻ đã có cảnh giới võ đạo bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, lại mang cả huyết mạch cuồng hóa, đương nhiên sẽ có gia cảnh đáng gờm, nên lão ta cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Cao thủ mặc áo choàng đen thần bí kia khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh.
Phùng Chí Ngạo dùng vẻ mặt đầy căng thẳng nhìn Phùng Hoàng, rất sợ lão ta sẽ tấn công Dương Thanh.
Những cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác của Hoàng tộc họ Phùng vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, cho dù là Mã Siêu giết Bách Lý Yến, hay là Bách Lý Yến giết Mã Siêu thì hình như cũng đều là một tin xấu đối với Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Thanh đang hừng hực ý chí chiến đấu, nhìn chằm chằm Phùng Hoàng, lúc nào cũng sẵn sàng để ra tay.
Mặc dù anh chỉ có thể bộc phát ra thực lực ở cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, một khi liều chết đánh một trận, cho dù Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, anh cũng có tư cách đánh một trận ra trò.
Hiện giờ, Bách Lý Yến đã bị thương nặng, thể lực gần như đã tiêu hao hết sạch, lại nhìn Mã Siêu, bởi vì trong cơ thể có Thị Huyết Châu nên thực lực không hề yếu đi chút nào, mà còn càng đánh càng mạnh.
Sợ là chẳng bao lâu sau, Bách Lý Yến sẽ bị Mã Siêu giết chết.
Cho nên Dương Thanh cũng không cần lo lắng gì, chỉ cần có thể cản được Phùng Hoàng ra tay với Mã Siêu, Bách Lý Yến chắc chắn sẽ phải chết.
“Cậu chắc chắn muốn ngăn cản tôi chứ?”
Yêu lặng hồi lâu, Phùng Hoàng bỗng lạnh giọng hỏi.
Dương Thanh mặt không đổi sắc nói: “Trừ khi tôi chết, nếu không ông đừng hòng động vào anh em của tôi!”
Ngay khi Dương Thanh cho là Phùng Hoàng sẽ ra tay với mình, Phùng Hoàng bỗng nhiên thở dài, lạnh giọng nói: “Nếu đã như vậy, ân oán giữa các cậu và gia tộc Bách Lý sẽ không bất kỳ liên quan gì đến Hoàng tộc họ Phùng tôi, sau này các cậu phải gánh chịu tất cả hậu quả!”
Dứt lời, lão ta đảo mắt qua đám cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng, lạnh giọng nói: “Tất cả người của Hoàng tộc họ Phùng lập tức lui ra khỏi Hoàng phủ họ Phùng!”
“Vâng!”
Người Hoàng tộc họ Phùng đều sợ ngây người, vội vàng đáp.
Ngay cả Dương Thanh cũng sững sờ, trơ mắt nhìn tất cả người của Hoàng tộc họ Phùng nháy mắt đều lui ra khỏi Hoàng phủ họ Phùng, tựa như hoàn toàn buông bỏ tất cả mọi thứ ở đây.
Nhưng thoáng cái anh đã lấy lại tinh thần, Phùng Hoàng để tất cả mọi người rời khỏi chiến trường, thật ra cũng đang chứng tỏ thái độ của mình, lão ta giữ thái độ trung lập trước ân oán giữa Mã Siêu và gia tộc Bách Lý.
Cho dù Bách Lý Yến bị Mã Siêu giết, gia tộc Bách Lý trút giận lên Hoàng tộc họ Phùng, Phùng Hoàng cũng có lý do để giải thích.
Nhất thời, trong Hoàng phủ họ Phùng ngoài Mã Siêu và Bách Lý Yến đang chiến đấu, chỉ còn lại Dương Thanh và cao thủ mặc áo choàng đen mang mặt nạ kim loại đó.