Sắc mặt Dương Thanh u ám tới cực điểm, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến tổ chức sát thủ Thánh Cung này, lại có người bằng lòng chi trả một nửa tài sản của gia tộc mình để lấy mạng anh.
Trong khoảng thời gian này, cũng không có nhiều người biết hành tung của anh, người muốn lấy mạng anh chỉ có hai thế lực, phủ Hoài Thành hoặc Mục phủ.
Có rất nhiều người ở phủ Hoài Thành muốn giết anh, còn ở Mục phủ, có lẽ chỉ mình Mục Xung muốn lấy mạng anh, có thể nhận thấy điều đó từ thái độ của Mục Xung với anh.
Về phần rốt cuộc ai đã mời sát thủ Thánh Cung tới giết anh, bây giờ không thể kết luận nữa rồi.
“Thánh Cung ở đâu?”
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, hỏi.
Tống Nghị nói: “Ngũ Hành Sơn!”
“Cảm ơn nhé!”
Dương Thanh nói cảm ơn rồi quay người rời đi.
“Thiếu thành chủ, Dương Thanh hỏi Thánh Cung ở đâu, chẳng lẽ cậu ta định tới Thánh Cung à?”
Sau khi Dương Thanh đi, cao thủ Tống phủ đang đứng sau Tống Nghị chợt hỏi.
Tống Nghị lắc đầu, nói: “Với thực lực của cậu ta bây giờ, nếu dám đến Thánh Cung thật thì chỉ còn đường chết, trừ khi sư phụ cậu ta ra tay giúp, nhưng sư phụ cậu ta là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, ông ta không thể nhúng tay vào chuyện của cao thủ dưới Thiên Cảnh”.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đến phủ Hoài Thành thôi, chuẩn bị sẵn sàng, ba tiếng nữa sẽ ra tay với phủ Hoài Thành”.
Sau khi rời đi, Dương Thanh về Mục phủ, tìm kiếm khách Ảnh Tử trước.
Dương Thanh nói: “Tiền bối Ảnh Tử, tôi phải đến Hoài Thành một chuyến, Tiểu Uyển và Tiểu Lam sẽ tạm thời ở lại Mục phủ, mong tiền bối Ảnh Tử chăm sóc họ giúp tôi”.
Kiếm khách Ảnh Tử kinh hãi: “Cậu chuẩn bị giúp người của Tống phủ ra tay với phủ Hoài Thành à?”
Dương Thanh gật đầu: “Giờ Mục phủ bị tổn thất nặng nề, không rõ sống chết của Mục thành chủ ra sao, phải tìm một đồng minh mạnh mẽ. Trong mấy ngày vừa rồi, tôi đã tiếp xúc với Tống Nghị - thiếu thành chủ Tống phủ, con người anh ta cũng khá được, anh ta đã đồng ý sẽ không ra tay với Mục phủ sau khi nắm giữ phủ Hoài Thành, trái lại còn bằng lòng liên minh với Mục phủ nữa”.
“Có quan hệ với Tống phủ, Mục phủ cũng có thể dưỡng sức một khoảng thời gian nhân cơ hội này, cố gắng hồi phục nguyên khí rồi bàn chuyện Hoài Thành sau”.
Kiếm khách Ảnh Tử chỉ cảm thấy vui mừng không gì sánh được, Dương Thanh sẽ phải đi, nhưng trước khi đi, anh vẫn không quên giúp Mục phủ ổn định lại.
Kiếm khách Ảnh Tử chợt hỏi: “Cậu nói sau này hãy bàn chuyện Hoài Thành là sao?”
Dương Thanh nói: “Tuy Tống Nghị là thiếu thành chủ Tống phủ, nhưng ở Tống phủ cũng có rất nhiều người nhòm ngó vị trí của anh ta, anh ta muốn nắm giữ phủ Hoài Thành chỉ để củng cố địa vị ở Tống phủ”.
“Anh ta đã đồng ý với tôi, sau khi địa vị của anh ta ở Tống phủ ổn định, anh ta sẽ buông bỏ Hoài Thành, giao Hoài Thành cho Mục phủ”.
Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng mừng rỡ, kích động nói: “Dương Thanh, cảm ơn cậu!”
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Tiền bối Ảnh Tử khách sáo rồi, nếu lần này không được Mục phủ giúp đỡ, chưa chắc tôi đã sống đến giờ, tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của Mục phủ”.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi nên lên đường đến Hoài Thành, mau chóng giải quyết xong chuyện ở đó rồi rời đi thôi”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Để tôi cử mấy cao thủ của Mục phủ đi cùng cậu nhé?”
Dương Thanh đang định từ chối, kiếm khách Ảnh Tử lại nói: “Cậu cũng nói là sẽ giúp Mục phủ có thêm đồng minh, nếu vậy, chẳng phải chúng tôi cũng nên thể hiện thái độ à? Bằng không… thiếu thành chủ Tống sẽ nghĩ Mục phủ không còn ai thật mất”.
Lúc này Dương Thanh mới gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện đều theo lời tiền bối!”
Kiếm khách Ảnh Tử cũng biết Dương Thanh đang vội rời đi nên không chần chừ nữa, vội triệu tập một nhóm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, bảo họ đi với Dương Thanh.