Chương 897: Điên cuồng tranh đấu nội bộ
“Thất bại chính là thất bại. Người nhà họ Tiết không cần phải kiếm cớ”.
Nhị vương tử nhà họ Tiết không thèm nể mặt nói.
Sắc mặt của Tiết Nguyên Bá cực kỳ khó coi. Ở nhà họ Tiết, ông ta mới là đứa con trai được Tiết Vương yêu thương nhất.
Nhưng lần này bị Dương Thanh đuổi khỏi Yến Đô khiến địa vị của ông ta trong lòng Tiết Vương bị giảm sút.
Nếu không nhờ Tiết Vương muốn cho ông ta cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ e ông ta đã mất cơ hội tranh giành vị trí Tiết Vương đời sau.
“Tiết Nguyên Cát, đừng tưởng lần này bố cho anh làm người phụ trách ở Yến Đô là có thể tùy tiện dạy dỗ tôi. Anh chưa có tư cách này đâu!”
Tiết Nguyên Bá không nhịn được lên tiếng nói.
Dường như Tiết Nguyên Cát đã quen với chuyện này, không hề nổi giận chỉ khinh thường nói: “Bố cho tôi phụ trách chuyến đi tới Yến Đô lần này, vậy thì ở Yến Đô tôi có tư cách dạy dỗ cậu”.
“Không phục thì cứ việc rời đi, đừng làm chướng mắt tôi”.
Tiết Nguyên Bá cả giận nói: “Đợi anh đoạt được Yến Đô hẵng nói với tôi mấy lời ngông cuồng này”.
Dứt lời, ông ta nổi giận đùng đùng rời đi.
“Hừ! Một thằng ăn hại được bố chiều còn tưởng mình thực sự là người thừa kế?”
Tiết Nguyên Cát nhìn theo bóng lưng Tiết Nguyên Bá, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người đi khỏi.
Cùng lúc đó ở dinh thự Vân Phong.
Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đã ngủ, còn Dương Thanh bị cô đuổi sang phòng cho khách.
Một mình anh lăn lộn trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Khi mới rời khỏi biên giới phía Bắc trở lại Giang Hải, anh chỉ muốn yên ổn ở bên Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, sau đó phát triển tập đoàn Nhạn Thanh mẹ anh để lại thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới.
Nào ngờ chỉ mới nửa năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải không ít phiền phức.
Tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng phát triển, nhưng phiền phức cũng ngày càng lớn hơn.
Hiện giờ anh đã phải đối đầu với người của Vương tộc.
Bốn khu vực biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc, các Hoàng tộc và Vương tộc là các thế lực nổi danh nhất Chiêu Châu.
Mặc dù thực lực chênh lệch nhưng vẫn nổi danh, chứng tỏ thực lực của Hoàng tộc và Vương tộc rất mạnh, địa vị ở Chiêu Châu cũng cực cao.
Còn Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc, không thể dùng quyền thế để trấn áp Hoàng tộc và Vương tộc nữa.
Nếu chỉ có mình anh, dù là Hoàng tộc hay Vương tộc anh cũng không hề e ngại.
Toàn bộ Chiêu Châu chẳng có mấy ai có thể uy hiếp được anh.
Nhưng hiện giờ anh đã có gia đình hạnh phúc, có tập đoàn lớn, cũng quen biết không ít người.
Mối bận tâm của anh ngày càng nhiều, nguy hiểm càng gia tăng.
“Có lẽ đây chính là số mệnh của mình!”
Một lúc lâu sau, Dương Thanh thở dài một tiếng.
Anh đang định đi ngủ thì có tiếng chuông điện thoại.
Số lạ gọi tới. Dương Thanh cau mày, gọi điện muộn như vậy chỉ sợ không phải chuyện tốt.
“Chào cậu Thanh, tôi là Tiết Nguyên Bá!”
Dương Thanh bắt máy, nghe thấy giọng nói của Tiết Nguyên Bá.
“Tiết Nguyên Bá? Muộn thế này ông còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Lúc trước đuổi ông ta ra khỏi Yến Đô, anh đã cảnh cáo người nhà họ Tiết không được đặt chân vào Yến Đô nửa bước.
Giờ này Tiết Nguyên Bá đột nhiên gọi đến, nhất định không bình thường.
Tiết Nguyên Bá vội vàng nói: “Xin cậu Thanh bớt giận. Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu vào lúc muộn thế này. Nhưng tôi thực sự có chuyện quan trọng cần báo cho cậu biết”.
“Nói!”
Dương Thanh nhíu mày, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất.
“Tôi lại tới Yến Đô rồi”.
Tiết Nguyên Bá sợ Dương Thanh nổi giận, vội vàng giải thích: “Lần trước tôi thất bại, bố tôi rất tức giận, cũng rất thất vọng về tôi”.
“Lần này phái anh hai tôi đến Yến Đô để đoạt quyền”.
“Bởi vì bố tôi vẫn luôn có ý truyền lại vị trí Tiết Vương cho tôi, dù lần trước tôi thất bại trở về, vốn phải mất quyền tranh đoạt nhưng vẫn được cho cơ hội lấy công chuộc tội, để tôi và anh hai cùng tới Yến Đô”.
Dương Thanh kiên nhẫn nghe hết mới lạnh giọng hỏi: “Ông gọi cho tôi vào lúc này không phải chỉ để nói chuyện này đấy chứ?”
Tiết Nguyên Bá vội nói: “Cậu Thanh nói đúng! Tôi có hai mục đích”.
“Thứ nhất tôi muốn nhắc nhở cậu, anh hai tôi Tiết Nguyên Cát là người gian trá giảo hoạt, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt Yến Đô, mong cậu chuẩn bị sẵn sàng”.
Thái độ và giọng điệu của Tiết Nguyên Bá cực kỳ cung kính.
Dương Thanh nhíu mày: “Ý ông là ông ta sẽ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ với tôi sao?”
“Phải, chính là như vậy”.
Tiết Nguyên Bá nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Anh ta rất nham hiểm, tính cách thất thường, đến cả tôi cũng không hiểu được”.
“Nói mục đích thứ hai của ông đi!”, Dương Thanh lại nói.
Tiết Nguyên Bá đáp: “Tôi muốn hợp tác với cậu!”
“Hợp tác?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Lần trước tôi khiến ông bị sỉ nhục như vậy, chắc là Tiết Vương đã biết rồi nhỉ?”
“Nếu tôi hợp tác với ông, Tiết Vương sẽ tha cho tôi sao?”
Tiết Nguyên Bá vội vàng cam đoan: “Cậu cứ yên tâm. Chỉ cần cậu giúp được tôi một chút, đợi tôi trở thành Tiết Vương sẽ nắm giữ mọi quyền hành trong nhà họ Tiết, tuyệt đối không bội bạc với cậu”.
“Hơn nữa, cậu cho tôi uống Phệ Tâm Hoàn, cứ ba tháng tôi lại phải tìm cậu xin thuốc giải. Nếu tôi giở trò chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”
“Nếu cậu đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể âm thầm mật báo để cậu phòng ngừa thủ đoạn dơ bẩn của Tiết Nguyên Cát. Chuyện này với cậu chỉ lợi không hại”.
Dương Thanh híp mắt, không biết lời nói này là thật hay giả.
Bởi vì lúc ép Tiết Nguyên Bá rời đi, đúng là anh đã cho ông ta uống một viên Phệ Tâm Hoàn.
Nhưng nó chỉ là để lừa gạt ông ta.
Anh không thể xác định liệu ông ta đã biết sự thật hay chưa.
Nếu ông ta đã biết thì những lời này đều là nói dối, thậm chí có thể là âm mưu nhằm vào anh.
Nhưng nếu không biết, anh hoàn toàn có thể hợp tác với Tiết Nguyên Bá.
“Được, Tiết Nguyên Cát muốn đối phó tôi, tôi sẽ cho ông cơ hội hợp tác”.
Dương Thanh nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ hứa hẹn: “Đợi tôi trở thành Tiết Vương, cậu chính là Vương của Yến Đô, địa vị ngang bằng với Vương tộc…”
“Đừng nói nhảm nữa, mau nói tôi có thể giúp gì cho ông đi!”
Dương Thanh lười nghe Tiết Nguyên Bá nói nhảm, dứt khoát chen ngang.
Tiết Nguyên Bá ngượng ngùng cười, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Tôi muốn cậu giết Tiết Nguyên Cát giúp tôi!”
Dương Thanh nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Thái độ và giọng điệu của Tiết Nguyên Bá cực kỳ cung kính.
Dương Thanh nhíu mày: “Ý ông là ông ta sẽ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ với tôi sao?”
“Phải, chính là như vậy”.
Tiết Nguyên Bá nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Anh ta rất nham hiểm, tính cách thất thường, đến cả tôi cũng không hiểu được”.
“Nói mục đích thứ hai của ông đi!”, Dương Thanh lại nói.
Tiết Nguyên Bá đáp: “Tôi muốn hợp tác với cậu!”
“Hợp tác?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Lần trước tôi khiến ông bị sỉ nhục như vậy, chắc là Tiết Vương đã biết rồi nhỉ?”
“Nếu tôi hợp tác với ông, Tiết Vương sẽ tha cho tôi sao?”
Tiết Nguyên Bá vội vàng cam đoan: “Cậu cứ yên tâm. Chỉ cần cậu giúp được tôi một chút, đợi tôi trở thành Tiết Vương sẽ nắm giữ mọi quyền hành trong nhà họ Tiết, tuyệt đối không bội bạc với cậu”.
“Hơn nữa, cậu cho tôi uống Phệ Tâm Hoàn, cứ ba tháng tôi lại phải tìm cậu xin thuốc giải. Nếu tôi giở trò chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”
“Nếu cậu đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể âm thầm mật báo để cậu phòng ngừa thủ đoạn dơ bẩn của Tiết Nguyên Cát. Chuyện này với cậu chỉ lợi không hại”.
Dương Thanh híp mắt, không biết lời nói này là thật hay giả.
Bởi vì lúc ép Tiết Nguyên Bá rời đi, đúng là anh đã cho ông ta uống một viên Phệ Tâm Hoàn.
Nhưng nó chỉ là để lừa gạt ông ta.
Anh không thể xác định liệu ông ta đã biết sự thật hay chưa.
Nếu ông ta đã biết thì những lời này đều là nói dối, thậm chí có thể là âm mưu nhằm vào anh.
Nhưng nếu không biết, anh hoàn toàn có thể hợp tác với Tiết Nguyên Bá.
“Được, Tiết Nguyên Cát muốn đối phó tôi, tôi sẽ cho ông cơ hội hợp tác”.
Dương Thanh nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ hứa hẹn: “Đợi tôi trở thành Tiết Vương, cậu chính là Vương của Yến Đô, địa vị ngang bằng với Vương tộc…”
“Đừng nói nhảm nữa, mau nói tôi có thể giúp gì cho ông đi!”
Dương Thanh lười nghe Tiết Nguyên Bá nói nhảm, dứt khoát chen ngang.
Tiết Nguyên Bá ngượng ngùng cười, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Tôi muốn cậu giết Tiết Nguyên Cát giúp tôi!”
Dương Thanh nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Anh biết nội bộ Vương tộc và Hoàng tộc cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, không ngờ nội bộ nhà họ Tiết tranh giành khủng khiếp tới vậy.
Tiết Nguyên Bá lại muốn giết Tiết Nguyên Cát.
Cả hai người họ đều là con trai ruột của Tiết Vương. Dù ai chết cũng sẽ gây nên sóng gió.
Nếu Dương Thanh thực sự giết Tiết Nguyên Cát, e là Tiết Vương sẽ tự mình tới Yến Đô trả thù cho con trai.
Chỉ khi xử lý tốt chuyện này mới đạt được kết quả khác.
----------------------------