Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Thấy Trần Dục đi về phía Mã Siêu, Ninh Thiên Hòa lập tức nổi giận: “Trần Dục, ông dám!”  

 

Ông ta bị trưởng lão Vạn ngăn cản, không thể đi cứu Mã Siêu, Trần Dục là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn có hai trưởng lão đang bối rối.  

 

Sao họ lại không hiểu tình hình bây giờ, trưởng lão Vạn và Trần Dục có quan hệ mật thiết, rất có thể họ đã móc nối với nhau nhằm gây rối từ lâu, nhưng hồi trước Đỗ Trọng ở đây nên họ không có cơ hội.  

 

Bây giờ Đỗ Trọng đã rời khỏi Võ Minh, trưởng lão Vạn và Trần Dục hợp sức, Ninh Thiên Hòa không phải đối thủ của họ.  

 

Trần Dục mặc kệ Ninh Thiên Hòa, bước từng bước về phía Mã Siêu.  

 

Lúc này, Mã Siêu đang cố đứng đó, nét mặt hết sức dữ tợn, sức mạnh của Thị Huyết Châu khiến cơ thể anh ta đau đớn dữ dội.  

 

Dù sao anh ta cũng chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã là cực hạn rồi.  

 

Thị Huyết Châu vốn đã bị phong ấn cũng vô cùng táo bạo, đang điên cuồng tấn công phong ấn, một khi phong ấn bị phá, có lẽ Mã Siêu sẽ nổ tung ngay.  

 

Có thể nói, anh ta thả sức mạnh của Thị Huyết Châu ra cũng không khác gì tự đào mộ chôn mình, vì Thị Huyết Châu vốn đang bị phong ấn, kẻ địch của anh ta lại quá mạnh, nếu muốn đánh bại kẻ địch, anh ta phải chủ động phá bỏ phong ấn thôi.  

 

“Vẫn chưa đủ!”  

 

Mã Siêu nghiến răng, hạ giọng.  

 

Nếu anh ta muốn nhận được nhiều sức mạnh hơn thì phải khiến vết nứt của phong ấn lớn hơn, để Thị Huyết Châu phóng ra năng lượng khổng lồ hơn nữa.  

 

Nhưng vết nứt trên phong ấn càng lớn thì khả năng Thị Huyết Châu phá tan phong ấn cũng lớn theo.  

 

Ninh Thiên Hòa đang bị trưởng lão Vạn chặn đường lập tức căng thẳng, vội hét lớn với hai trưởng lão khác: “Trưởng lão Hồng! Trưởng lão Ngụy! Hai người mau ngăn cản Trần Dục đi, ông ta định giết anh em tốt nhất của minh chủ đấy”.  

 

Trưởng lão Hồng và trưởng lão Ngụy đều có vẻ đấu tranh, họ không đắc tội nổi Ninh Thiên Hòa, cũng không đắc tội nổi trưởng lão Vạn.  

 

Khí thế của trưởng lão Vạn hết sức đáng sợ, có lẽ đã sắp đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, bây giờ ở Võ Minh, Dương Thanh đang hôn mê bất tỉnh vì bị thương nặng, cho dù tỉnh lại thì có lẽ cũng trở thành kẻ tàn phế.  

 

Không có Dương Thanh, Đỗ Trọng chính là người có thực lực mạnh nhất, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.  

 

Một khi trưởng lão Vạn bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, có lẽ ngay cả Đỗ Trọng cũng không làm gì được trưởng lão Vạn.  

 

“Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Mau ngăn cản Trần Dục đi! Nếu anh em tốt nhất của minh chủ bị trưởng lão Võ Minh chúng ta giết, sau khi minh chủ tỉnh lại, hai người đã nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì chưa?”  

 

Ninh Thiên Hòa nói lớn, nhưng hai người kia vẫn làm thinh, không dám tiến lên ngăn cản.  

 

Trưởng lão Vạn cười ha hả: “Dương Thanh sắp chết rồi, cho dù bây giờ cậu ta tỉnh thì sao chứ?”  



Trưởng lão Vạn nói rồi nhìn về phía trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng, cười nói: “Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Hai vị đều là người thông minh, nên hiểu bây giờ Dương Thanh đang bị thương rất nặng, sống sót được đã là kỳ tích, chứ đừng nói tới việc khôi phục trạng thái đỉnh cao”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK