Nhiếp Thu mãi vẫn không thể hoàn hồn từ những bí mật mà Lệ Trần nói, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ kinh hãi.
Cao thủ thế tục đều biết đến sự tồn tại của giới Cổ Võ, nhưng không ai biết giới Cổ Võ đã ăn cắp linh khí của cả Chiêu Châu nên mới thịnh vượng như thế, ở thế tục, những cao thủ bước vào Thiên Cảnh đều bị Thủ Hộ Minh đón tới giới Cổ Võ.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu mới bình tĩnh lại, tức giận nói: “Không ngờ đám người đó lại ích kỷ như vậy, họ vốn đã đứng ở đỉnh cao, nhưng vẫn hút hết linh khí của Chiêu Châu đến giới Cổ Võ vì lợi ích cá nhân”.
“Họ đúng là kẻ trộm, ăn cắp hết linh khí của cao thủ thế tục!”
Nghe thấy Nhiếp Thu nói thế, Lệ Trần phá lên cười: “Ông nói không sai, họ là một đám trộm cướp đã ăn cắp tài nguyên tu luyện của thế tục!”
Nhiếp Thu hỏi: “Tôi nghe nói giới Cổ Võ cũng không đơn giản như những gì mà cao thủ thế tục biết về giới Cổ Võ, đúng không?”
Lệ Trần gật đầu: “Ngay cả giới Cổ Võ cũng không phải một thể thống nhất, cùng với sự thay đổi của thời đại, giới Cổ Võ đã dần bị chia thành ba giới là Thượng Giới, Trung Giới và Hạ Giới, nghe rất huyền bí, nhưng thật ra đó là sự phân chia giới Cổ Võ thôi”.
“Sau khi Chiêu Châu bị chia làm hai, ở giới Cổ Võ, có rất nhiều cao thủ từng đứng trên đỉnh cao đã mất mạng hoặc bị những cao thủ khác bỏ xa, nên mấy ông lớn đứng đầu lại chia giới Cổ Võ thành ba phần”.
“Trong đó, Thượng Giới có linh khí nồng nặc nhất, Trung Giới đứng thứ hai, Hạ Giới xếp cuối cùng, tương ứng với điều đó, thực lực tổng hợp của cao thủ Thượng Giới cũng vượt xa Trung Giới, Trung Giới lại vượt xa Hạ Giới”.
“Giới Cổ Võ mà thế tục chúng ta nhắc đến chỉ là Hạ Giới có thực lực yếu nhất trong ba giới của giới Cổ Võ thôi”.
“Còn cao thủ Trung Giới và Thượng Giới thì rất coi thường thế tục, sẽ không dính dáng gì tới nơi này”.
Nhiếp Thu đã sững sờ từ nãy vì những bí mật nối tiếp nhau về giới Cổ Võ.
Lão ta bỗng tò mò hỏi: “Vậy ngoài giới Cổ Võ thì sao? Lại có thế lực mạnh hơn à?”
Lệ Trần bỗng mỉm cười: “Tôi không thể trả lời câu hỏi này của ông, vì bây giờ tôi cũng chỉ vừa bước vào Thiên Cảnh không lâu, còn chưa đến Hạ Giới của giới Cổ Võ, chứ đừng nói tới thế lực ngoài ba giới Cổ Võ”.
Nói đến đây, Lệ Trần bỗng đổi chủ đề: “Nhưng tôi nghĩ ngoài ba giới Cổ Võ, chắc chắn vẫn còn thế lực và cao thủ mạnh hơn, thế giới này rất rộng, cũng rất kỳ diệu, có vô số hiện tượng không thể giải thích, chỉ là thực lực bây giờ của chúng ta quá yếu, không đủ tư cách tiếp xúc với thế giới lớn hơn thôi”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, trong mắt Nhiếp Thu tràn ngập vẻ hướng tới, lão ta cảm thấy cảnh giới của mình đã có chỗ tiến bộ, hình như đã chạm tới ngưỡng cửa của Thiên Cảnh, nhưng ngưỡng cửa này vô cùng mơ hồ.
“Chúc mừng!”
Lệ Trần đã nhận ra sự thay đổi trên người Nhiếp Thu, bèn cười nói.
Nhiếp Thu cúi đầu thật thấp trước Lệ Trần, nghiêm nghị nói: “Nghe ông nói một câu, hơn 10 năm đọc sách! Nếu tông chủ Lệ không cho tôi biết nhiều bí mật liên quan đến Cổ Võ như thế, tôi cũng không thể hiểu võ đạo sâu sắc hơn”.
Đúng lúc này, Mã Siêu đang nằm trên giường đá bỗng mở mắt ra.
“Tỉnh rồi à?”
Lệ Trần vội bước đến bên giường đá, mỉm cười hiền từ, nhìn Mã Siêu.
“Ông là ai?”