Dương Thanh lúc này đang tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, đắm mình trong trạng thái ngộ đạo, khí thế không ngừng nâng lên.
Đệ tử bình thường không nhận ra nhưng nhị trưởng lão và Mạc Thanh Tu lại biết Dương Thanh đang tiến vào thời điểm tu luyện quan trọng nhất.
Trạng thái ngộ đạo là trạng thái tu luyện tốt nhất chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đối với tất cả võ giả.
Một khi đã ngộ đạo thì sẽ mang tới lợi ích cho võ giả.
Dương Thanh đã có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ, nếu có thu hoạch trong khi tu luyện, vậy chẳng phải anh sẽ có thực lực sánh bằng võ giả Thiên Cảnh lục phẩm sơ kỳ sao?
Lúc này, trong lòng Mạc Thanh Tu cũng đã nghĩ tới điều này.
Sát ý trong lòng nhị trưởng lão càng nhiều, người này mà không chết thì sau này sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của ông ta.
Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy sợ hãi một thanh niên chưa đầy ba mươi.
“Mạc Thanh Tu, cậu dám cản tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Ánh mắt nhị trưởng lão đã lạnh như băng giá, ông ta tiến lên, quát lớn Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu chỉ cảm thấy một luồng uy áp to lớn ập về phía mình, mặt mày căng thẳng.
Ngay cả Dương Thanh, anh ta còn không đánh lại thì nói gì tới nhị trưởng lão có thể đánh trọng thương Dương Thanh bằng một chiêu.
Dù vậy, Mạc Thanh Tu vẫn không chùn chân, anh ta đứng chặn trước mặt Dương Thanh. Mắt nhìn chằm chằm nhị trưởng lão đang lao tới.
Mạc Thanh Tu không định tránh ra, trong tay anh ta cầm trường kiếm, mắt nhìn chằm chằm nhìn nhị trưởng lão đang tới gần.
Đám đệ tử Thiên Hải Tông không dám thở mạnh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạc Thanh Tu.
Trái lại, là người trong cuộc, Dương Thanh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, anh vẫn đang ngộ đạo.
“Mạc Thanh Tu, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, một là cút khỏi tầm mắt tôi, hai là tôi ra tay. Nếu cậu bị thương, tông chủ có hỏi thì đó cũng là lỗi của cậu”.
Nhị trưởng lão lên tiếng lần nữa.
Tuy ông ta chướng mắt Mạc Thanh Tu nhưng địa vị Mạc Thanh Tu trong lòng tông chủ rất cao, ông ta biết điều này. Nếu tổn thương Mạc Thanh Tu thì tông chủ sẽ không vui.
Nhưng chỉ cần ông ta không giết Mạc Thanh Tu hoặc chỉ phế bỏ đối phương, tông chủ cũng chẳng làm gì được ông ta cả.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng nói: “Nhị trưởng lão, ông không nên quá đáng, cậu Dương là khách quý do tam trưởng lão mời tới, cũng là bạn của tôi, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bạn bè của mình bị đối xử bất công ở ngay trong Thiên Hải Tông này”.
“Hừ!”
Nhị trưởng lão hừ lạnh: “Ngoan cố mất khôn, tôi muốn xem thử, chỉ dựa vào cậu thì sao bảo vệ được hắn?”
Tiếng nói vừa dứt, nhị trưởng lão đã tới trước mặt Mạc Thanh Tu.
Mạc Thanh Tu toát mồ hôi lạnh, còn chưa kịp phản kháng, nhị trưởng lão đã đánh một chưởng về phía ngực anh ta.
“Bùm!”