Dương Thanh thầm kinh hãi, chẳng lẽ Bách Lý Vọng Nhạc vẫn còn sức đánh tiếp à?
Nhưng đúng như Bách Lý Vọng Nhạc vừa nói, đòn đánh hồi nãy đã ngốn hầu hết sức lực của anh, nếu Bách Lý Vọng Nhạc vẫn chịu được, có lẽ anh không kiên trì được lâu nữa.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn thử thì cứ tới đây, để xem tôi chịu được bao lâu”.
Bách Lý Vọng Nhạc lạnh lùng nói: “Đã vậy, giờ tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Lão ta bỗng lấy một cái lọ sứ trắng ra.
Thấy thế, Bách Lý Kinh Vân lập tức biến sắc, vội hét lên với Dương Thanh: “Dương Thanh, mau trốn đi!”
Với tư cách là người của gia tộc Bách Lý, Bách Lý Kinh Vân biết rõ lọ sứ trắng mà Bách Lý Vọng Nhạc lấy ra có chứa gì.
Đây chính là Nhiên Huyết Đan của gia tộc Bách Lý.
Tác dụng của nó cũng như tên, sau khi uống Nhiên Huyết Đan xong, người uống sẽ phát huy được thực lực mạnh mẽ thông qua việc đốt cháy tinh huyết trong người.
Bách Lý Vọng Nhạc đã dùng bí thuật để tăng thực lực, nếu lão ta uống thêm Nhiên Huyết Đan, thực lực sẽ tăng đến mức nào đây?
“Muốn trốn ư? Muộn rồi!”
Bách Lý Vọng Nhạc lập tức nuốt Nhiên Huyết Đan, cùng lúc đó, khí thế đáng sợ hơn cũng bùng nổ từ người lão ta.
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm nghị, anh biết mình đã đánh giá thực lực của Bách Lý Vọng Nhạc quá thấp.
Hay nói đúng hơn, anh không hiểu nhiều về thủ đoạn của cao thủ thuộc gia tộc Bách Lý.
Bách Lý Vọng Nhạc vốn đã có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, sau khi uống Nhiên Huyết Đan xong, thực lực của lão ta lại tăng vọt, rất gần với Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Sau khi Dương Thanh dùng Thiên Huyền Bí Thuật, anh chỉ miễn cưỡng đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ mà thôi.
Nếu anh chỉ có mỗi huyết mạch cuồng hóa và Thiên Huyền Bí Thuật thì có lẽ sẽ không phải đối thủ của Bách Lý Vọng Nhạc.
“Ầm ầm!”
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời bỗng phát ra từ Tàng Thư Các của Ma Tông.
Trước đó Tàng Thư Các đã sập, còn bây giờ thì Tàng Thư Các hoàn toàn trở thành đống đổ nát.
Đồng thời, khí thế khiến người khác sợ hãi cũng truyền ra từ lòng đất dưới Tàng Thư Các.
“Ầm!”
Sau một tiếng động rất lớn, một bóng người màu đen bay ra khỏi Tàng Thư Các.
“Mã Siêu!”
Trông thấy đối phương, Dương Thanh có vẻ kinh ngạc.
Bách Lý Vọng Nhạc đang chuẩn bị ra tay với Dương Thanh cũng không khỏi nhìn về phía Mã Siêu.
Trên da Mã Siêu toàn hoa văn màu đen khiến người khác nhìn mà giật mình, trông anh ta như một ma đầu thực thụ.
Khí thế đáng sợ lan ra từ người anh ta.
“Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong!”
Bách Lý Vọng Nhạc nhìn về phía Mã Siêu, nuốt nước bọt, nói bằng giọng run rẩy.
Lão ta vừa dứt lời, Mã Siêu cũng nhìn về phía lão ta.
Khi nhìn vào đôi mắt đen kịt của Mã Siêu, Bách Lý Vọng Nhạc chỉ thấy lạnh cả người, như bị thần chết để mắt đến.