Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 692: Rất gợi đòn

Tiêu Đại Vĩ châm chọc nói: “Có vài người đúng là da mặt dày. Rõ ràng là đến kiếm cơm còn muốn giả vờ thanh cao. Chẳng lẽ đang chờ chúng tôi mời rượu anh sao?”

“Anh đừng quên người ta có xe đặt làm riêng trị giá hàng chục triệu trong tay, chúng ta có là cái thá gì đâu?”, Thạch Giang khinh miệt nhìn Dương Thanh, vừa cười vừa nói.

“Phải đó. Nói không chừng anh ta cũng chẳng xem anh Lương ra gì”, Nhiếp Giai Giai và Chu Hân cũng thi nhau châm chọc.

Trương Nhụy vội vàng nhỏ giọng nói: “Tiểu Duyệt, cậu mau bảo bạn trai mời rượu anh Lương đi!”

Lương Vân làm như không nghe thấy, chỉ ngồi cười híp mắt, không nói năng gì, dường như đang đợi Dương Thanh mời rượu.

Bàng Tiểu Duyệt bắt đầu do dự.

Cô ta không muốn mời rượu Lương Vân, nhưng bây giờ tất cả đều đang nhằm vào Dương Thanh. Nếu cô ta không mời rượu, liệu Lương Vân có trả thù Dương Thanh không?

Nhưng hôm nay cô ta dẫn Dương Thanh tới để từ chối Lương Vân.

Trong lúc Bàng Tiểu Duyệt đang do dự, Dương Thanh đột nhiên bật cười tự rót cho mình một ly trà.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.

“Dương Thanh, anh Lương đang uống rượu, sao anh lại mời trà anh ấy?”

Tiêu Đại Vĩ nhanh chóng phản ứng lại, đứng bật dậy giận dữ nói.

Thạch Giang cũng cười lạnh nói: “Mắng anh béo anh còn đắc ý hả? Thực sự coi mình là ông lớn nào đó à? Đừng nói là anh phải lái xe nên không được rượu, phải lấy trà thay rượu đấy!”

“Tiểu Duyệt, người bạn trai này của cậu lợi hại thật đấy, định lấy trà thay rượu mời anh Lương cơ đấy. Nếu đắc tội anh Lương, có khi ngày mai cả gia tộc của anh ta sẽ bị xóa sổ”, mấy người bạn cùng phòng của Bàng Tiểu Duyệt cũng cười lạnh mỉa mai.

Vẻ mặt Bàng Tiểu Duyệt trở nên bối rối, đang định khuyên nhủ lại thấy Dương Thanh nâng chén trà lên ung dung nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống.

Anh cười híp mắt nhìn đám người, nghi ngờ hỏi: “Ai bảo tôi muốn lấy trà thay rượu?”

Tất cả đều sững sờ, chẳng lẽ Dương Thanh định uống một chén trà trước rồi mới uống rượu sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của anh đã khiến bọn bọ sợ ngây người : “Các người chưa có tư cách được tôi mời rượu đâu!”

Giờ phút này, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Đến cả Lương Vân vẫn luôn mỉm cười cũng sa sầm mặt, nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Đám bạn cùng phòng và bạn trai của bọn họ đều nở nụ cười âm hiểm.

Dường như rất chờ mong Lương Vân trả thù Dương Thanh.

Bàng Tiểu Duyệt đang lo lắng thì thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, nỗi lo trong lòng lập tức tan biến.

Khả năng quan sát của cô ta vốn rất mạnh. Cô ta có thể xác định, Dương Thanh không hề e ngại Lương Vân.

Cô ta biết anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, không thể là kẻ ngốc được.

Vậy mà sau khi biết thân phận của Lương Vân, anh vẫn bình thản được như thế, chứng tỏ anh có năng lực không cần sợ nhà họ Lương.

Ngoài ra, cô ta cũng có suy đoán về thân phận của Dương Thanh.

Tập đoàn Nhạn Thanh từng là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn, nửa năm trước đột nhiên tách ra.

Bàng Tiểu Duyệt còn biết, rất nhiều năm về trước tập đoàn Nhạn Thanh do một người phụ nữ tên Dương Tuyết Nhạn sáng lập nên. Chỉ là sau khi gả vào gia tộc Vũ Văn không lâu, bà ấy và con trai đã bị đuổi khỏi gia tộc.

Trong tên của Dương Tuyết Nhạn có chữ Nhạn, mà tên của Dương Thanh có chữ Thanh, cả hai còn cùng họ.

Bây giờ, Dương Thanh lại là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.

Nếu Bàng Tiểu Duyệt vẫn chưa đoán ra được thân phận của Dương Thanh thì quá thẹn với trí tuệ hơn người của mình.

Thì ra anh chính là đứa trẻ năm đó bị đuổi khỏi Yến Đô với Dương Tuyết Nhạn. Nhất định là vì muốn đền bù nên gia tộc Vũ Văn mới giao tập đoàn Nhạn Thanh lại cho anh.

Bàng Tiểu Duyệt tưởng mình đã đoán ra hết mọi chuyện.

Tuy vẫn còn cách sự thật một bước nhưng cô ta có thể đoán được như vậy đã rất giỏi rồi.

Vừa nãy Bàng Tiểu Duyệt còn do dự, giờ đây lại thả lỏng khiến Dương Thanh nghi ngờ. Tại sao cô ta không sợ nữa?

“Xem ra cậu Thanh rất tự tin với thân phận của mình!”

Lương Vân chợt cười nói, trên mặt không hề có sự tức giận.

Điều này khiến những người khác vô cùng thất vọng, cứ tưởng gã sắp làm thịt Dương Thanh rồi.

Dương Thanh cười đáp: “Tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, anh Lương khỏi cần thăm dò”.

Lương Vân sửng sốt, cười phá lên: “Không ngờ cậu Thanh lại thú vị như vậy!”

“Nào, uống rượu đi!”, Lương Vân chủ động mời mọi người uống rượu.

Trương Nhụy càng không ngừng dán lên người gã. Cô ta vốn ngồi ngay bên cạnh Lương Vân, thỉnh thoảng sẽ cố tình tiếp cận.

Có người đẹp chủ động quyết rũ, đương nhiên Lương Vân sẽ không từ chối, cực kỳ hưởng thụ.

Chỉ là không chiếm được Bàng Tiểu Duyệt vẫn khiến trong lòng gã không vui.

“Anh Lương, tôi nghe nói nhà họ Lương sắp lọt vào top tám gia tộc đứng đầu Yến Đô phải không?”

Tiêu Đại Vĩ bỗng hỏi.

“Đại Vĩ cậu đừng nói lung tung. Cậu nói với tôi thì được, nhưng nếu bị tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nghe thấy thì không hay đâu”.

Lương Vân đang khuyên bảo Tiêu Đại Vĩ nhưng vẻ mặt tươi cười làm gì có ý trách cứ? Ngược lại còn tỏ ra kiêu ngạo.

“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi nhỉ?”, Thạch Giang vội vàng nói.

“Phải đó, tôi nghe nói nhà họ Lương đã được mấy nhà trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô ủng hộ rồi. Bây giờ ngoài tám nhà bọn họ, nhà họ Lương mới là lớn nhất”, Tiêu Đại Vĩ nói tiếp.

“Đợi đến khi nhà họ Lương trở thành một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, chẳng phải sau này anh Lương sẽ có cơ hội trở thành chủ của một trong những gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?”, mấy cô gái đều kinh hãi thốt lên.

Nhất là Trương Nhụy cố rúc vào người Lương Vân, nũng nịu nói: “Đến lúc đó, anh Lương đừng quên chúng em nha!”

“Ha ha, được thôi!”

Lương Vân cười lớn nói, rất thích cảm giác được nịnh nọt này.

 

“Anh Lương, tôi nghe nói nhà họ Lương sắp lọt vào top tám gia tộc đứng đầu Yến Đô phải không?”

Tiêu Đại Vĩ bỗng hỏi.

“Đại Vĩ cậu đừng nói lung tung. Cậu nói với tôi thì được, nhưng nếu bị tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nghe thấy thì không hay đâu”.

Lương Vân đang khuyên bảo Tiêu Đại Vĩ nhưng vẻ mặt tươi cười làm gì có ý trách cứ? Ngược lại còn tỏ ra kiêu ngạo.

“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi nhỉ?”, Thạch Giang vội vàng nói.

“Phải đó, tôi nghe nói nhà họ Lương đã được mấy nhà trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô ủng hộ rồi. Bây giờ ngoài tám nhà bọn họ, nhà họ Lương mới là lớn nhất”, Tiêu Đại Vĩ nói tiếp.

“Đợi đến khi nhà họ Lương trở thành một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, chẳng phải sau này anh Lương sẽ có cơ hội trở thành chủ của một trong những gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?”, mấy cô gái đều kinh hãi thốt lên.

Nhất là Trương Nhụy cố rúc vào người Lương Vân, nũng nịu nói: “Đến lúc đó, anh Lương đừng quên chúng em nha!”

“Ha ha, được thôi!”

Lương Vân cười lớn nói, rất thích cảm giác được nịnh nọt này.



“Tiểu Duyệt, chúng ta đi vệ sinh đi”.

Chu Hân và Nhiếp Giai Giai bỗng nhiên đi tới kéo Bàng Tiểu Duyệt.

“Mình đi với!”, Trương Nhụy cũng đi theo.

Bàng Tiểu Duyệt biết bọn họ định đối phó Dương Thanh, Chu Hân và Nhiếp Giai được Tiêu Đại Vĩ và Thạch Giang giật dây tới kéo cô ta ra chỗ khác.

Cô ta đã đoán ra được thân phận của Dương Thanh, đương nhiên sẽ không lo anh xảy ra chuyện.

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại bốn người đàn ông.

Sắc mặt Lương Vân tối sầm, Tiêu Đại Vĩ và Thạch Giang cũng mỉa mai nhìn Dương Thanh.

“Ranh con, cậu rời xa Tiểu Duyệt đi. Sau này cậu sẽ là bạn của tôi. Còn công ty của gia tộc nhà cậu sẽ được nhà họ Lương che chở!”

Lương Vân híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, bộ dạng hống hách rất gợi đòn.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK