Chương 507: Tôi... tự ngất
Thấy Mã Siêu dám một mình đối đầu với hơn hai mươi cao thủ của nhà họ Hoàng, tên cầm đầu tỏ ra lạnh lùng.
Mặc dù hắn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ người Mã Siêu nhưng vẫn không tin anh ta có thể giải quyết được hơn hai mươi cao thủ.
“Đồ ngu không biết sống chết!”
Tên cầm đầu cười lạnh quát.
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn biến đổi, kinh hãi nói: “Sao… sao lại như vậy?”
“Rầm rầm rầm!”
Mã Siêu tựa như con dã thú không ngừng tấn công kẻ địch.
Phong cách chiến đấu của anh ta rất bạo lực, động tác không hề hoa mỹ, chỉ đánh đấm vài cái nhưng lần nào cũng đánh bay một cao thủ nhà họ Hoàng.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, hơn hai mươi cao thủ nhà họ Hoàng đều ngã la liệt dướt đất trừ tên cầm đầu.
Thậm chí nhiều người còn hôn mê tại chỗ, người còn tỉnh táo cũng không còn sức chiến đấu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Vệ sĩ nhà họ Hoàng phải trả giá rất lớn mới leo lên được vị trí này.
Vậy mà hơn hai mươi vệ sẽ lại bị một người mới hơn hai mươi tuổi đánh bại.
Theo bọn họ được biết thì trong xe có hai người.
Bây giờ chỉ riêng mình tài xế ra tay đã có sức chiến đấu kinh người như thế. Người còn lại ở trong xe còn khủng bố đến mức nào?
Tên cầm đầu sợ ngây người, cảm thấy tay chân lạnh buốt không dám xông lên chiến đấu nữa.
Mã Siêu châm chọc nhìn hắn: “Mày muốn tự ngất hay để tao phải đánh mày gần chết?”
“Tôi… tôi tự ngất!”
Tên cầm đầu dứt khoát tự đánh vào đầu của mình.
Hắn ngã lăn ra đất trước ánh mắt kinh ngạc của Mã Siêu.
Đám vệ sĩ còn tỉnh táo đều chết lặng, tên cầm đầu chính là huấn luyện viên của bọn họ.
Trình độ hiện giờ của bọn họ đều nhờ hắn dạy dỗ.
Huấn luyện viên còn không dám đấu với đối phương, bọn họ lại vây công người ta, đúng là lấy trứng chọi đá.
“Tôi cũng tự ngất!”
“Tôi cũng tự ngất!”
…
Mấy tên vệ sĩ còn chút sức chiến đấu thi nhau tự đánh ngất mình.
Bọn họ không nói giỡn, thật sự tự đánh mình ngất xỉu.
Bởi vì trong hơn hai mươi tên vệ sĩ đã có một nửa bị thương nặng, thậm chí có người bị đánh tàn phế.
Bọn họ nào dám tỉnh táo nữa? Thà ngất đi còn hơn.
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự xa hoa của trang viên nhà họ Hoàng.
Chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Hành đang ngồi trên ghế bành. Trên mặt bàn làm việc có một chiếc laptop.
Màn hình laptop đang chiếu cảnh Mã Siêu đấu với hơn hai mươi tên vệ sĩ.
Khi thấy từng tên vệ sĩ tự đánh ngất mình, lão ta tức phát điên, toàn thân run rẩy, mặt mũi xanh mét.
“Đợi chuyện hôm nay kết thúc phải giết toàn bộ vệ sĩ trong nhà! Không tha một ai!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vâng thưa ông chủ!”
Người đàn ông trung niên mặc áo vest đi giày da đứng sau lưng lão ta vội đáp.
“Ông chủ, cậu ta quá mạnh. Chỉ e không mời vị kia ra, nhà họ Hoàng không còn ai đấu lại được nữa!”
Người trung niên im lặng một lúc rồi nói.
Hoàng Thiên Hành không đáp, chỉ nhìn chằm chằm màn hình laptop, không biết đang nghĩ gì.
Người trung niên không dám nói gì thêm, chờ Hoàng Thiên Hành quyết định.
Trong màn hình, Mã Siêu vẫn đang không ngừng đẩy lùi đám vệ sĩ nhà họ Hoàng. Dường như anh ta không biết mệt mỏi, liên tục đánh đấm.
Mỗi lần anh ta ra đòn là một vệ sĩ nhà họ Hoàng bị đánh bay.
Nhẹ thì thương nặng, nặng thì bỏ mạng!
Chỉ trong vòng mười phút, dưới chân Mã Siêu đã la liệt người.
Mã Siêu đang ở cửa cuối cùng để vào biệt thự chính của nhà họ Hoàng. Nghĩa là nếu không ai ngăn cản nổi, Mã Siêu sẽ gặp được những người đứng đầu gia tộc.
----------------------------