Một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.
"Giết!"
Anh quát lớn một tiếng, chân thoáng di động, lao về phía trước.
"Uỳnh!"
Giây tiếp theo, bóng hai người lại xuất hiện, đồng thời, một âm thanh trầm đục vang lên.
Lão già áo màu tro vung một quyền đánh thẳng vào vết thương trên bụng Dương Thanh.
Ngay sau đó, Dương Thanh chợt cảm thấy bụng mình đau quặn lên, như là có thứ gì vừa chui vào.
Sắc mặt anh tức thì thay đổi kịch liệt.
Anh kinh hoàng hô lên: "Cổ trùng!"
"Ha ha!"
Lão già áo màu tro cười lớn, một chiêu đã thành công, lão ta bèn lùi lại phía sau hơn chục bước, tươi cười nói: "Cậu thật sự cho rằng, tôi sẽ ngu xuẩn đến độ đấu tay đôi với cậu à?"
"Đối phó cậu, chỉ cần một con cổ trùng là đủ rồi! Mấy ngày tiếp sau đây, cậu sẽ phải nếm trải nỗi thống khổ sống không bằng chết, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị cổ trùng gặm cắn nát đến suy kiệt".
"Nhiều nhất là bảy ngày nữa thôi, cậu sẽ biến thành một bộ xương khô!"
Lão già áo màu tro vừa dứt lời, một cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương truyền thẳng đến trung khu thần kinh của Dương Thanh.
Sắc mặt anh trắng nhợt ra, anh có thể cảm nhận rõ ràng, trong cơ thể như đang có hàng tỉ con kiến điên cuồng gặm nhấm máu thịt của mình.
"Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang thấy vô cùng đau đớn? Có cảm giác như đang có vô số con kiến gặm cắn lục phủ ngũ tạng?"
Lão già kia cười lớn, nói: "Tôi có thể nói cho cậu biết điều này, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, bảy ngày tiếp theo, mỗi ngày, nỗi đau đớn sẽ lại tăng thêm một ít".
"Con cổ trùng này tôi đã nuôi mấy chục năm rồi, tính kỹ thì có lẽ còn nhiều tuổi hơn cậu đấy, cao thủ có cảnh giới dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi trúng cổ này đều sẽ không có bất kì phương pháp nào phá giải được, chỉ có thể chờ chết".
Dương Thanh cố nén cơn đau do bị cổ trùng gặm nhấm thân thể, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta, nói: "Tốt nhất là ông giết được tôi, bằng không, một khi tôi vượt qua được chuyện này, kết cục của ông sẽ vô cùng thảm khốc".
"Đến khi đó, tôi sẽ trả lại ông gấp trăm nghìn lần tất cả những đau đớn tôi đang phải chịu đựng".
Lão già áo màu tro cười nhạt: "Tôi đang chờ đây!"
Nói xong, thân hình lão ta thoáng di động, biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
"Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?"
Lão già áo màu tro vừa đi mất, Tiền Bưu liền đi xuống đó, thấy Dương Thanh tái nhợt mặt mày, ông ta vội nôn nóng hỏi.
Ông ta đã nhận ra, lúc này Dương Thanh đang run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.