Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không trả lời mà nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, tôi đã nói rõ rồi, việc có đồng ý cho các người tiến vào Bắc Vực không không phải do mình tôi quyết định, cô cho tôi chút thời gian, sau khi bàn bạc xong, tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn”.
“Thế này đi, cô cho tôi ba tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cô”.
Đi từ Võ Tông đến Ma Tông cần một tiếng, Dương Thanh đã đang trên đường tới Ma Tông rồi, sau khi anh đón Mã Siêu, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn anh sẽ quay lại đây trong vòng ba tiếng.
Nếu Dương Thanh đồng ý cho Liễu Như Yên dẫn người vào Bắc Vực, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Liễu Như Yên chăm chú nhìn Đỗ Trọng, lập tức gật nhẹ đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ chờ ba tiếng nữa, đã vậy thì xin cáo từ!”
Liễu Như Yên nhanh chóng dẫn người rời đi.
Lúc này cao thủ Võ Tông mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đối với người của Võ Tông, năm cao thủ Thiên Cảnh, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mang lại áp lực quá lớn.
Đỗ Trọng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng sẽ phải liều mạng một trận, không ngờ đối phương dễ dàng rời đi như thế.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông bước đến bên Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Tông chủ, có câu này, tôi không biết nên nói hay không”.
Đỗ Trọng nhíu mày: “Nếu đã không biết thì đừng nói!”
Đối phương hơi xấu hổ, nói ngay: “Tông chủ, giờ kết giới đã tan vỡ, Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục sắp hoàn toàn hòa làm một, trong tình huống này, chắc chắn Bắc Vực sẽ không chịu nổi”.
“Tôi nghĩ có thể chấp nhận điều kiện của đám người Liễu Như Yên, để họ tiến vào Bắc Vực, chẳng những sẽ bảo vệ được Võ Tông mà còn có thể uy hiếp nhữngg ai đang nhắm vào Võ Tông ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Đỗ Trọng hừ lạnh: “Tôi không muốn nghe thấy những câu như thế lần nữa!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Ông ta cũng không định giải thích, giờ tình hình ở thế tục rất nghiêm trọng, các thế lực hàng đầu thế tục cũng sẽ có những quan điểm khác nhau.
Nếu không có Dương Thanh, có lẽ ông ta sẽ cân nhắc đến việc để đám người Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực, nhưng giờ ông ta không cần nữa.
Cùng lúc đó, ở khách sạn Vạn Hào, Bắc Vực Ma Sơn.
“Chị Liễu, em thực sự không nén nổi cơn giận này”.
Ở bàn ăn, Hạ Quân nói với vẻ không cam lòng: “Chúng ta đồng ý tiến vào Bắc Vực là vinh dự của Võ Tông, ông ta dám từ chối, đúng là không biết điều!”
“Chị Liễu, em nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, tại sao chị lại bắt em xin lỗi ông ta? Chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Tông mà”.
Dịch Phi Dương nhìn về phía Liễu Như Yên: “Tôi nghĩ chị Liễu làm thế là có lý do đấy”.
Cô gái tên Doãn Thiên Kiều cũng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị suy tính thế nào vậy, nói với bọn em đi!”
Liễu Như Yên nhìn quanh, nói: “Các cô cậu nghĩ Võ Tông đơn giản như bề ngoài thật à?”