Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khương Bằng kinh ngạc đến mức sững sờ, lẩm bẩm: “Không ngờ cậu ta lại đột phá!”  

 

Lệ Trần đang giữ chặt lấy Phùng Tiểu Uyển cũng sững sờ, sau khi cảm nhận được khí thế bỗng mạnh hơn từ Dương Thanh, lão biết Dương Thanh đã đột phá, trở thành cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật.  

 

Dương Thanh còn chưa bước vào Thiên Cảnh mà đã có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhờ sức mạnh huyết mạch, giờ Dương Thanh đã hoàn toàn đột phá Thiên Cảnh, cơ thể đã vượt qua thiên kiếp từ lâu, khi anh dốc toàn lực thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?  

 

Lệ Trần bỗng không dám nghĩ nữa, lão chỉ biết chỉ cần Dương Thanh sống sót, cho dù kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ hoàn toàn tan vỡ, trừ khi cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ xuất hiện, bằng không, rất ít người là đối thủ của anh.  

 

Nhưng Dương Thanh đã bắt đầu tự nổ, không thể ngừng lúc này, chỉ có thể tự nổ tiếp.  

 

“Hừ!”  

 

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên trong đầu Dương Thanh.  

 

Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh.  

 

Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mình mất quyền kiểm soát cơ thể, khí thế khi tự nổ trên người anh cũng lập tức biến mất.  

 

Anh biết rốt cuộc linh hồn Ma Thần cũng thức tỉnh, kiểm soát cơ thể anh vào lúc này.  

 

Khương Bằng đang chờ Dương Thanh tự nổ lập tức sững sờ, với tư cách là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, lão ta biết rõ, một khi chọn tự nổ, người luyện võ sẽ không thể ngừng lại.  

 

Có thể nói, không ai có thể xoay chuyển việc tự nổ.  

 

Đương nhiên, nếu có cao thủ với thực lực vượt xa người tự nổ can thiệp thì vẫn ngăn được người tự nổ.  

 

Nhưng bây giờ, khí thế tự nổ trên người Dương Thanh đã biến mất.  

 

Không những thế, hơi thở của Dương Thanh cũng thay đổi hẳn, như biến thành người khác.  

 

“Cậu không phải Dương Thanh!”  

 

Khương Bằng bỗng hoàn hồn, căm tức nhìn Dương Thanh, chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Với tư cách là Tứ trưởng lão nhà họ Khương, lão ta có kiến thức rộng rãi, cũng biết nhiều chuyện.  

 

Việc Dương Thanh có thể phát huy thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã đủ để khiến lão ta kinh hãi, nhưng bây giờ, trên người Dương Thanh không hề có khí thế mà vẫn khiến lão ta cảm nhận được áp lực khổng lồ.  

 

Chuyện này chỉ có một khả năng, đó là thực lực của Dương Thanh lúc này đã vượt xa lão ta.  

 

Lão ta không cảm nhận được khí thế của Dương Thanh vì hai người chênh nhau quá nhiều.  

 

“Hôm nay thầy đây sẽ cho cậu biết, ngay cả cao thủ mới bước vào Thiên Cảnh cũng có thể giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ”.  

 

Dương Thanh chợt nói.  

 

Nghe thấy anh nói thế, rốt cuộc Khương Bằng cũng hiểu người trước mặt không phải Dương Thanh thật, bằng không, tại sao lại nói chuyện như thế?  

 

“Tôi không cần biết ông là ai, muốn giết tôi á, đúng là mơ mộng hão huyền!”  

 

Khương Bằng nghiến răng nghiến lợi.  

 

Nhưng lão ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã hóa thành một bóng mờ, thuấn di, xuất hiện trước mặt lão ta.  

 

“Ầm!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK