Trong lúc Đỗ Trọng và Đinh Văn Trác nói chuyện, một tiếng “rầm” vang lên, hai người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Dương Thanh vừa bị Yoshida Kakeru đánh trúng, bay xa mấy mét.
Thấy cảnh này, Đinh Văn Trác vừa hơi lo lắng không khỏi phá lên cười, đắc ý nhìn về phía Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, đây chính là người có thể thắng Kitano Takeshi mà ông nói ư? Ngay cả một phó hội trưởng dưới trướng Kitano Takeshi cũng có thể đánh bại cậu ta, còn cần Kitano Takeshi ra tay à?”
Thấy Dương Thanh bị Yoshida Kakeru đánh bay, sắc mặt Đỗ Trọng vô cùng khó coi, đúng như Đinh Văn Trác nói, Dương Thanh có thể là đối thủ của Kitano Takeshi à?
Có lẽ anh còn không thắng nổi Yoshida Kakeru, đến khi đó có lẽ không có cả cơ hội đánh với Kitano Takeshi ấy chứ.
Đinh Văn Trác nhìn Đỗ Trọng với vẻ mặt hài hước, nói: “Đỗ Trọng, tôi có thể đồng ý với ông, nếu Dương Thanh đánh bại Kitano Takeshi thật, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu ta, nhưng...”
Nói đến đây, ông ta bỗng ngừng lại.
Đỗ Trọng nhìn Đinh Văn Trác, lạnh lùng nói: “Nhưng sao?”
Đinh Văn Trác cười: “Nếu Dương Thanh thua thì nên làm gì?”
Đỗ Trọng lập tức nhướng mày: “Ông muốn thế nào?”
Đinh Văn Trác cười nói: “Tôi cũng không làm khó ông, cũng như tôi thôi, nếu Dương Thanh thua Kitano Takeshi, ông quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi đề cử tôi làm minh chủ Võ Minh, ông dám cược chứ?”
Nghe thấy Đinh Văn Trác nói thế, sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu hết sức khó coi.
“Đinh Văn Trác, ông muốn làm minh chủ phát điên rồi à? Cho dù Dương Thanh thua, ông có tư cách gì để đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh chứ?”
“Ông mạnh lắm à? Hay ông thấy nhà họ Đinh phía sau ông mạnh lắm? Mạnh đến mức cả Võ Minh phải ngưỡng vọng ư?”
...
Những cao thủ Chiêu Châu bên cạnh Đinh Văn Trác tức giận nói.
Đinh Văn Trác không buồn ngó tới những người này, trong mắt ông ta, chỉ có mấy cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh uy hiếp được ông ta, về phần những người khác, ông ta không coi ra gì.
Chỉ cần Đỗ Trọng đồng ý với ông ta, lại thêm sự nâng đỡ âm thầm của nhà họ Đinh, ông ta có thể ngồi vững trên ghế minh chủ Võ Minh.
Sắc mặt Đỗ Trọng rất u ám, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Ông trơ trẽn thật, bây giờ là lúc cao thủ Chiêu Châu hợp sức đối phó cao thủ nước Dương, ông vẫn nhòm ngó vị trí minh chủ Võ Minh”.
Đinh Văn Trác cười lạnh: “Đỗ Trọng, đừng nói nhảm nữa, người không vì mình trời tru đất diệt! Võ Minh vốn do tôi đề nghị thành lập, chính các người định cướp thành quả của tôi, để tôi đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh là danh chính ngôn thuận rồi!”
“Ông cứ nói đi, có dám cược với tôi không? Nếu không dám thì đừng nói nhảm nữa, nếu dám, vậy xem như thay mặt cao thủ Chiêu Châu đồng ý đánh cược với tôi”.
Cao thủ Chiêu Châu xung quanh thi nhau khuyên: “Ông Đỗ, ông đừng đồng ý với tên khốn này, nếu để ông ta làm minh chủ thật, tôi thà không gia nhập Võ Minh”.
“Không sai, tên khốn này là kẻ tiểu nhân giậu đổ bìm leo, quốc gia đứng trước nguy nan, ông ta vẫn đang mưu cầu lợi ích cho mình, đúng là mối nhục của cao thủ Chiêu Châu, ông đừng để ông ta lừa”.
“Ông Đỗ, đừng đồng ý với ông ta!”
...
Cao thủ Chiêu Châu thi nhau khuyên.
Hành động và lời lẽ của Đinh Văn Trác đã khiến cao thủ Chiêu Châu tức giận.