Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thấy Long Thiên Vũ khúm núm quỳ trước mặt mình, Dương Thanh cực kỳ ngạc nhiên.  

             Quá khác biệt so với lần đầu anh gặp hắn ta.  

             Vương Chiến đứng sững ra thật lâu mới nhận ra những kẻ này tới đây với mục đích gì.  

             Lão ta cười lạnh: "Gì đây? Điện hạ đã hiểu chỉ có phòng khám Ái Dân mới có thể khôi phục căn cơ võ đạo của mình nên chịu nhục nhã để được cậu Thanh bỏ qua, sau đó nhờ cậy Tiểu Uyển chữa trị sao?"  

             "Vương Chiến, ông câm miệng cho tôi! Điện hạ làm việc không tới lượt ông khua tay múa chân đâu!"  

             Long Càn giận dữ quát lão ta.  

             Long Khôn nhíu mày, mắng Long Càn: "Ông cũng câm miệng đi!"  

             Hôm nay họ tìm đến Dương Thanh đúng là vì xin được tha thứ, từ đó nhờ Phùng Tiểu Uyển cứu giúp.  

             Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn là họ đã biết thân phận của Dương Thanh.  

             Một nhân vật có máu mặt thế này hoàn toàn cùng đẳng cấp với Long Hoàng, lão ta mà gặp cũng phải nể mặt Dương Thanh.  

             Các cao thủ của Hoàng tộc họ Long càng không cần bàn đến.  

             Long Thiên Vũ bình tĩnh nhìn về phía Dương Thanh: "Cậu Thanh, tôi thừa nhận việc mình nhận lỗi với cậu là vì muốn được tiểu thần y Phùng chữa cho".  

             "Nhưng tôi chỉ mong vậy thôi, cho dù cô ấy từ chối thì tôi cũng chỉ hơi cay đắng mà thôi, sẽ không ghi hận cậu".  

             "Hôm nay đến đây, ngoài xin lỗi thì tôi còn muốn nói lời cảm ơn với cậu nữa".  

             Dương Thanh nở nụ cười như có như không, nhìn hắn ta: "Cảm ơn? Điện hạ Long muốn cảm ơn tôi vì đã không giết anh sao?"  

             Nào ngờ Long Thiên Vũ lại gật đầu, chân thành đáp: "Cậu Thanh tài giỏi bằng trời, muốn giết tôi thì dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không làm vậy".  

             "Không chỉ không giết tôi mà còn bỏ qua cho Long Khôn, dù thế nào Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng nợ cậu hai cái mạng".  

             Dứt lời, hắn ta nhìn về phía Vương Chiến: "Chính xác mà nói, phải là ba mạng người!"  

             "Hừ!"  

             Vương Chiến hừ lạnh, không trả lời.  

             Thật ra lão ta cũng rất khó chịu khi thấy Long Thiên Vũ quỳ gối thế này.  

             Dù sao cũng đã gắn bó với Hoàng tộc họ Long từ nhỏ, có thể nói lão ta đã nhìn Long Thiên Vũ lớn lên.  

             Luôn xem hắn ta là Long Hoàng tương lai mà đỡ đần.  

             Không ngờ có một ngày bản thân lại bị vị điện hạ mà mình cam tâm tình nguyện dùng hết tính mạng đến bảo vệ này phái người đuổi giết.  

             Nếu không nhờ Dương Thanh cưu mang thì lão ta đã chết rồi.  

             "Thôi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, mong được cậu Thanh tha thứ và có thể kết bạn được với cậu".  

             Dứt lời, Long Thiên Vũ và hai người còn lại đứng lên.  

             Hắn ta cúi đầu với Dương Thanh thật sâu rồi xoay người đi.  

             Tới vội vàng, đi vội vã, như thể họ tới đây thật sự chỉ để xin lỗi mà không phải nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị vậy.  

             Mãi đến khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Vương Chiến mới thở hắt ra: "Nếu biết trước sẽ thế này thì cớ gì lại làm vậy?"  

             Dương Thanh cũng im lặng thật lâu, hành động của Long Thiên Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.  

             Với tu vi võ đạo của mình, đương nhiên Dương Thanh biết rõ thực hư thế nào, nếu vừa rồi Long Thiên Vũ nói dối thì hơi thở sẽ thay đổi một chút.  

             Nhưng anh lại không cảm giác được gì, nói cách khác, hắn ta thật sự tới đây để chân thành xin lỗi.  

             Nghĩ vậy, nét mặt Dương Thanh trở nên kỳ lạ, nhìn Vương Chiến nói: "Long Thiên Vũ này cũng được đấy!"  

             Vương Chiến cũng không thể không thừa nhận, gật đầu: "Trong lớp trẻ của Hoàng tộc, Long Thiên Vũ luôn đứng đầu về mọi mặt".  

             "Tiếc là căn cơ võ đạo bị phế, nếu không thì vị trí Long Hoàng tương lai sẽ thuộc về cậu ấy!"  

             Dương Thanh cũng tán thành: "Sự ngạo mạn, nghĩ mình đứng trên tất cả khi có thân phận cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long đã hủy hoại anh ta".  

             "Mà có vẻ chuyện này đã giúp anh ta hiểu được nhiều điều, hôm qua còn muốn giết tôi lắm, hôm nay tôi không cảm giác được một chút sát ý nào trên người anh ta".  

             "Một khi căn cơ võ đạo được khôi phục thì Long Thiên Vũ sẽ có hy vọng đứng trên đỉnh cao của Thần Cảnh”.  

             Bất cứ ai cũng đều phải rèn luyện tâm cảnh để có thể đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.  

             Tu võ cũng là tu tâm, chỉ khi có một trái tim mạnh mẽ mới có thể bước lên cảnh giới võ đạo cao hơn.  

             "Cậu Thanh, vậy cậu có muốn cho Tiểu Uyển cứu cậu ấy không?"  

             Vương Chiến thình lình hỏi, mong đợi nhìn Dương Thanh.  

             Anh bật cười: "Anh ta phái người giết ông, ông không hận sao?"  

             Lão ta cười trừ, lắc đầu: "Tôi cũng muốn hận nhưng dù sao cũng lớn lên ở Hoàng tộc họ Long, có thể nói đó chính là nhà của tôi, Long Thiên Vũ cũng là đứa cháu tôi chứng kiến trưởng thành".  

             "Đối với tôi, cậu ấy không chỉ là cháu đích tôn của Long Hoàng mà còn là con cháu, có ai lại đi oán hận con cháu của mình đâu?"  

             Nói xong, Vương Chiến quỳ phịch xuống đất, thành khẩn nói: "Cậu Thanh, lão già tôi đây mặt dày, xin cậu hãy đồng ý cho Tiểu Uyển cứu Long Thiên Vũ đi, tôi xin thề chết đi theo cậu, chỉ cần cậu không chê thì cả đời tôi đều làm trâu làm ngựa!"  

             Phùng Tiểu Uyển ngẩn người, định lên tiếng nhưng cũng biết không thích hợp.  

             Dương Thanh đánh giá Vương Chiến khá cao, anh chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào có ai trung thành như Vương Chiến ngoài biên giới phía Bắc cả.  

             Dù bị Hoàng tộc họ Long ngược đãi thế nào, từ tận đáy lòng lão ta luôn cho rằng mình là người của Hoàng tộc họ Long.  

             Quả là một người trọng tình trọng nghĩa.  

             Dương Thanh cũng tin rằng đây là lần cuối Vương Chiến giúp đỡ Long Thiên Vũ, nếu sau này hắn ta lại gây hấn với anh thì sẽ không do dự đứng ở phe mình.  

             "Xin tiền bối hãy đứng lên!"  

             Anh tiến đến, đỡ Vương Chiến đứng dậy.  

             "Dương Thanh bội phục sự trung nghĩa của tiền bối!"  

             Dứt lời, Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói: "Vậy thì vất vả Tiểu Uyển rồi".  

             Nghe thấy câu này của anh, Vương Chiến mừng rỡ chảy nước mắt: "Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh! Sau này Vương Chiến thề chết theo cậu!"  

             Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: "Tiền bối không cần làm vậy đâu, tôi cứu ông không phải vì muốn dùng ơn cứu mạng để bắt ông ở cạnh tôi".  

             "Sự trung nghĩa của tiền bối làm tôi bội phục nên mới giúp đỡ thôi".  

             Trên mặt Vương

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK