Chương 907: Lập ra quy định
Sao Dương Thanh có thể tin tưởng Quỷ Kiến Sầu thực sự muốn đi theo mình chứ?
Hiện giờ anh chỉ muốn giết sạch người của nhà họ Tiết.
Quỷ Kiến Sầu không hề e ngại nhìn Dương Thanh nói: “Đương nhiên tôi có tư cách!”
“Dựa vào việc tôi có thể cứu vợ cậu ra và trợ giúp cậu đối phó nhà họ Tiết”.
“Nếu cậu không tin, tôi có thể ký giấy cam kết chỉ trung thành với cậu trước”.
Dương Thanh nói: “Được thôi! Cứ cho tôi một bản cam kết trước đi!”
“Được!”
Quỷ Kiến Sầu không hề do dự lập tức đồng ý, còn nói: “Nhưng tôi nghĩ hiện giờ quan trọng nhất là phải cứu vợ cậu ra”.
“Còn về giấy cam kết có thể đợi cứu người xong rồi nói tiếp”.
Lần này đến cả Dương Thanh cũng sững sờ.
Anh chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ ông ta lại sảng khoái đồng ý, giống như một bản cam kết chẳng đáng là bao.
“Ông nói có thể cứu vợ tôi ra. Vậy thì cứ cứu người trước đi, chuyện còn lại nói sau”.
Dương Thanh không hề hứa hẹn sẽ cho Quỷ Kiến Sầu đi theo mình.
Không phải Dương Thanh không muốn thu nhận cao thủ như vậy, mà là ông ta quá nguy hiểm. Tạm thời anh không thể xác nhận rốt cuộc ông ta có phải gián điệp nhà họ Tiết phái tới hay không.
Tuy trông có vẻ không giống nhưng vẫn đáng để hoài nghi.
“Anh Thanh, sao anh lại tin lời ông ta?”
Mã Siêu hốt hoảng nói.
Dương Thanh cau mày: “Tôi tự biết nên làm thế nào”.
Nghe vậy, Mã Siêu không khuyên anh nữa.
“Cậu Thanh, việc này không nên chậm trễ. Bây giờ chúng ta đi cứu vợ cậu luôn được không?”
Quỷ Kiến Sầu đề nghị.
“Đi!”
Dương Thanh đáp.
Cho dù biết phía trước là hố lửa, chỉ cần có thể cứu được Tần Thanh Tâm, anh sẽ không chần chừ nhảy vào.
“Cậu đừng lo, hiện giờ vợ cậu rất an toàn. Trước khi mặt trời mọc, cô ấy sẽ không có việc gì”.
Trên đường đi cứu Tần Thanh Tâm, Quỷ Kiến Sầu thấy Dương Thanh lo lắng bèn nói.
Dương Thanh cau mày nhìn ông ta: “Rốt cuộc Tiết Nguyên Cát đang giở trò gì?”
“Ông ta muốn thuần phục cậu!”
Quỷ Kiến Sầu nói xong lập tức bật cười: “Nhưng ông ta vốn không biết người lần này ông ta muốn thuần phục là ai”.
“Thuần phục tôi?”
Dương Thanh cảm thấy rất kỳ quái.
Dưới gầm trời này, ai dám nói có thể thuần phục được anh?
Một đứa con cháu của Vương tộc cũng dám phát ngôn bừa bãi?
“Tiết Nguyên Cát rất ngạo mạn, nhưng ông ta đã nhìn trúng ai thì người đó chỉ có chết hoặc bị thuần phục”.
“Bao nhiêu năm nay, ông ta vẫn luôn dùng thủ đoạn giống nhau, lần nào cũng có tác dụng. Ngay cả tôi cũng bị ép buộc phải làm việc cho ông ta”.
Quỷ Kiến Sầu lạnh lùng nói: “Nhưng ông ta không biết tôi không hề bị thuần phục, chỉ là muốn tìm một chốn nương thân, đúng lúc gặp được ông ta nên mới đi theo”.
“Một kẻ ác có chút thủ đoạn cũng đòi thuần phục tôi? Nằm mơ!”
Quỷ Kiến Sầu ngạo nghễ nói, hoàn toàn không coi Tiết Nguyên Cát ra gì.
Dương Thanh lên tiếng: “Tôi thực sự nghĩ mãi không ra, ông vốn đang làm việc cho một Vương tử có khả năng trở thành Tiết Vương đời kế tiếp, sao đột nhiên lại muốn đi theo tôi?”
Quỷ Kiến Sầu đưa mắt nhìn Mã Siêu ngồi ở ghế lái phụ rồi lại nhìn Dương Thanh: “Tuy Tiền Bưu bị tôi đánh bại nhưng cũng vì tôi chơi xấu”.
“Nếu thực sự đấu một trận, tôi không phải đối thủ của ông ta”.
“Đến cả cao thủ như vậy cũng phải cung kính với cậu, tại sao tôi lại không theo cậu?”
Quỷ Kiến Sầu lại nhìn sang Mã Siêu nói: “Chàng trai trẻ này chắc cũng có thực lực cực mạnh, có lẽ không hề thua kém Tiền Bưu”.
“Đương nhiên điều khiến tôi hạ quyết tâm làm việc cho cậu là vì khi đánh với cậu, tôi không hề có sức phản kháng”.
“Quan trọng là cậu còn rất trẻ đã có được sức mạnh khủng khiếp như vậy, trước đó còn có thể đuổi Tiết Nguyên Bá ra khỏi Yến Đô. So với cậu, Tiết Nguyên Cát còn chẳng bằng đồ vô dụng”.
Dương Thanh không ngờ năng lực quan sát của ông ta mạnh như vậy, đầu óc cũng rất nhạy bén.
Chỉ dựa vào một vài chi tiết đã nhìn ra được nhiều như vậy.
“Tôi cũng phát hiện ông có một sở trường”.
Mã Siêu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Quỷ Kiến Sầu vội hỏi: “Sở trường gì vậy?”
“Tài nịnh nọt không tệ”.
Mã Siêu nghiêm túc nói.
Quỷ Kiến Sầu sửng sốt rồi cười đáp: “Cảm ơn đã khen!”
Dương Thanh thấy mờ mịt. Mặt của Quỷ Kiến Sầu bị hủy hoại nghiêm trọng, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có một đầu tóc trắng khiến anh tưởng ông ta rất lớn tuổi.
Nào ngờ Quỷ Kiến Sầu cũng rất biết đùa, không hề giống một ông già lớn tuổi.
Mã Siêu cũng bất lực: “Anh Thanh suy nghĩ lại đi. Em thấy ông ta không đáng tin, giữ lại bên người chính là mầm họa”.
Quỷ Kiến Sầu vội vàng nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật, sao lại thành mầm họa?”
Nói xong, ông ta cuống quýt cam đoan với Dương Thanh: “Cậu Thanh yên tâm, đêm nay tôi sẽ chứng minh năng lực của mình, cũng sẽ dùng nhà họ Tiết để tỏ lòng trung thành với cậu”.
Dương Thanh không muốn nghe ông ta nói nhảm, chợt hỏi: “Ông vừa nói Tiết Nguyên Cát tới Yến Đô có mục đích hả?”
Quỷ Kiến Sầu gật đầu: “Cậu biết tại sao Chiêu Châu có bốn biên giới và chín châu vực lớn nhưng chỉ có Yến Đô không thuộc về bất cứ khu vực nào không?”
Dương Thanh lắc đầu. Anh thực sự không biết, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Bây giờ nghe Quỷ Kiến Sầu nói thế cũng thấy hứng thú.
Đến cả Mã Siêu cũng tò mò nghe ngóng.
Quỷ Kiến Sầu nói tiếp: “Nghe đồn Yến Đô từng được gọi là Đế Thành. Khi đó vẫn còn chín Hoàng tộc chia nhau cai quản chín châu vực lớn. Duy nhất Yến Đô không thuộc về châu vực nào nhưng lại có thể dẫn đầu chín châu vực lớn”.
“Cũng từ lúc đó, Yến Đô vẫn luôn độc lập với bốn biên giới và chín châu vực lớn. Không một Hoàng tộc nào dám ngấp nghé vùng đất này”.
“Nhưng thời gian trôi đi, ngày càng có nhiều Hoàng tộc mơ ước có được Yến Đô”.
“Cho đến một ngày, năm trong chín Hoàng tộc âm thầm bàn bạc, quyết định liên thủ khống chế Yến Đô rồi mới quyết định chủ nhân mới của Yến Đô”.
“Đáng buồn là năm Hoàng tộc dẫn một triệu quân tới tấn công Yến Đô thì người đó xuất hiện, tức giận dùng sức một người trấn áp cả năm Hoàng tộc đó”.
“Người đó nể tình Hoàng tộc có cùng dòng máu với mình mới tha cho năm Hoàng tộc kia. Chính vì vậy, thế lực của năm Hoàng tộc kia bị suy yếu rất lớn, trở thành năm Vương tộc ngày nay”.
Mã Siêu nghe xong sợ ngây người. Bởi vì trong đầu anh ta chợt hiện lên cảnh tượng một mình Dương Thanh có thể địch lại một nửa quốc gia ở biên giới phía Bắc.
Anh ta cứ nghĩ chỉ Dương Thanh mới có sức mạnh ấy, không ngờ vẫn còn người khác.
“Người kia là ai?”
Dương Thanh bỗng trở nên kích động, lớn tiếng hỏi.
Quỷ Kiến Sầu sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Đây đã là chuyện từ hơn một trăm năm trước, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến người đó. Nhưng không ai biết người đó là ai. Có người nói người đó đã chết, cũng có người nói người đó vẫn còn sống”.
“Nhưng có lẽ không ai biết được chân tướng!”
Nghe vậy, Dương Thanh hơi thất vọng. Bởi vì người đó và người anh quen biết kia không thể là cùng một người.
Người anh quen biết kia chỉ là một người trung niên.
“Người đó từng lập ra quy định, dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô cho đến ngày Yến Đô xuất hiện một vị Vương mới”.
Quỷ Kiến Sầu nhìn Dương Thanh: “Lần này Vương tử nhà họ Tiết dám tới Yến Đô là vì nghe tin đồn có người xưng Vương ở Yến Đô”.
“Theo tôi được biết, người xưng Vương ở Yến Đô kia chính là cậu”.
----------------------------