Chương 274: Bí mật hạnh phúc
Lần trước trong đám cưới nhà họ Châu, khi Dương Thanh bị tất cả các gia tộc hàng đầu Châu Thành đối phó, Hàn Khiếu Thiên chủ nhà họ Hàn của tỉnh lỵ xuất hiện giải vây giúp anh.
Bởi vì Trịnh Mỹ Linh trở mặt với Dương Thanh nên cả hai nhà Châu, Trịnh đều bị liên lụy, bị các gia tộc lớn của Châu Thành chèn ép.
Nhà họ Châu vốn chỉ là một gia tộc nho nhỏ ở nông thôn nên không bị ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng nhà họ Trịnh và cả tập đoàn Trịnh Hòa của họ đều bị chèn ép đến bờ vực phá sản.
Còn Trịnh Mỹ Linh bị xa lánh, trở thành trò cười của các gia tộc giàu có ở Châu Thành, không ai chịu qua lại với cô ta.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Dương Thanh.
Châu Ngọc Thúy thấy Trịnh Mỹ Linh thù hận Dương Thanh mới cố ý tới tìm cô ta nói chuyện riêng trước khi rời khỏi Châu Thành.
“Bác muốn biết cháu định đối phó với Dương Thanh thế nào?”
Châu Ngọc Thúy không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trịnh Mỹ Linh tràn đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu muốn anh ta chết!”
“Tốt!”
Châu Ngọc Thúy rất hài lòng với đáp án này, không thèm che giấu ý đồ của mình, dữ tợn nói: “Bác không giấu cháu làm gì, kỳ thực thực bác đã muốn giết thằng đó từ lâu rồi. Nhưng cháu cũng thấy rồi đó, hiện giờ Dương Thanh được nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ che chở, muốn xử lý cậu ta rất khó. Nên bác mới muốn bắt tay với cháu để đối phó cậu ta!”
Trịnh Mỹ Linh không ngờ Châu Ngọc Thúy cũng hận Dương Thanh như vậy.
Cô ta vội vàng hỏi: “Bác có kế hoạch gì không?”
“Muốn chơi chết thằng đó rất đơn giản. Nhưng trước tiên chúng ta phải giải quyết một người!”, vẻ mặt Châu Ngọc Thúy vô cùng dữ tợn.
“Ai?”, Trịnh Mỹ Linh hỏi.
“Tần Đại Dũng!”
Ánh mắt Châu Ngọc Thúy cực kỳ ác độc.
Trịnh Mỹ Linh bị bộ dạng hiện giờ của Châu Ngọc Thúy làm cho sợ hãi, cảm thấy rất xa lạ.
Cô ta muốn Dương Thanh chết bởi vì cô ta cho rằng, tất cả tai họa nhà họ Trịnh đang phải gánh chịu đều do anh gây ra.
Không chỉ có vậy, Dương Thanh còn sỉ nhục cô ta trước mặt mọi người, khiến cô ta mất hết thể diện, không thể ngóc đầu lên nổi.
“Bác ơi, cháu muốn trả thù Dương Thanh cơ mà, liên quan gì tới bác Dũng?”
Trịnh Mỹ Linh không ngốc. Cô ta biết Châu Ngọc Thúy là loại người gì, đầu tiên dụ dỗ cô ta cùng đối phó Dương Thanh, bây giờ lại đòi xử lý cả Tần Đại Dũng.
Giữa cô ta và Tần Đại Dũng không hề có thù oán gì.
Châu Ngọc Thúy đã chuẩn bị sẵn lý do chống chế, cười lạnh nói: “Chắc cháu vẫn chưa biết, Dương Thanh từng cứu Tô Thành Vũ một mạng nên được ông ta cho một khoản tiền rất lớn, còn tặng cho cậu ta căn biệt thự cao cấp nhất Giang Hải”.
“Cháu nhìn đi, bây giờ bác đang phải sống ở nơi rách nát nào? Tất cả đều là do Tần Đại Dũng kiên quyết đòi chuyển ra ngoài ở. Chỉ cần ông ta chết, bác sẽ được trở về biệt thự”.
“Bây giờ nhà họ Trịnh sắp phá sản rồi, thứ cần nhất chính là tiền. Chỉ cần bác được về ở biệt thự là có thể vòi được tiền. Bác sẽ cho cháu vay một ít để trợ giúp tập đoàn Trịnh Hòa. Khi đó cháu sẽ là người cứu vớt nhà họ Trịnh”.
“Biết đâu ông nội cháu vui vẻ lại cho cháu thừa kế tập đoàn Trịnh Hòa! Đến lúc đó cháu lại là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Trịnh!”
“Đợi bác trở về biệt thự, có nhiều cơ hội tiếp xúc với Dương Thanh, chẳng phải có thể dễ dàng giết cậu ta rồi sao?”
Trịnh Mỹ Linh muốn Dương Thanh chết chỉ là khuếch đại lên một chút. Thực ra chỉ cần anh phải trả giá đắt, cô ta đã thỏa mãn rồi.
Nhưng nghe Châu Ngọc Thúy nói vậy, rõ ràng là bà ta thực sự muốn giết người, còn là giết hai người.
Điều này khiến ác ý trong lòng cô ta điên cuồng sinh sôi, sự cuồng loạn trong ánh mắt cũng ngày càng nồng đậm.
“Ý của bác là muốn cháu giết bác Dũng giúp bác, rồi đợi bác trở về biệt thự giết Dương Thanh cho cháu sao?”, Trịnh Mỹ Linh hỏi.
Châu Ngọc Thúy gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
“Bác à, cháu làm gì có năng lực giết bác Dũng?”
Trịnh Mỹ Linh cười nói, trong lòng lại âm thầm nâng cao cảnh giác.
Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu bị bại lộ sẽ phải gánh chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Châu Ngọc Thúy biết Trịnh Mỹ Linh đang sợ điều gì, thản nhiên đáp: “Bác chỉ cần tiền, chuyện còn lại cứ để bác làm!”
“Bác cần tiền?”, Trịnh Mỹ Linh kinh ngạc thốt lên.
“Cháu cũng thấy rồi đó, đến cả chỗ ở bác cũng đang phải đi thuê, trên người cộng lại chỉ đủ hai trăm nghìn”.
Châu Ngọc Thúy tiện tay chỉ trỏ bốn phía rồi nói: “Dù sao cháu cũng là cô chủ nhà họ Trịnh. Cho dù gia tộc thực sự phá sản, chắc cháu cũng có cách gom đủ một triệu chứ?”
“Bác chỉ cần tám trăm thôi, cộng thêm hai trăm của bác là đủ một triệu. Số tiền này đủ để thuê người giết Tần Đại Dũng. Tuy nhiên nếu cháu có cách nào tiết kiệm hơn mà vẫn giải quyết được ông ta thì bác không cần số tiền này nữa”.
Châu Ngọc Thúy đã chuẩn bị lý do thoái thác, vẻ mặt vô cùng điên cuồng.
Trịnh Mỹ Linh im lặng tính toán hồi lâu.
Đối với cô ta, kiếm tám trăm không khó, cùng lắm là bán toàn bộ trang sức vàng bạc cộng thêm tiền tiết kiệm cũng có thể gom được tám trăm nghìn.
Châu Ngọc Thúy biết chuyện này rất nghiêm trọng, chắc chắn Trịnh Mỹ Linh cần thời gian suy nghĩ kĩ càng, không quấy rầy mà lẳng lặng chờ cô ta quyết định.
Hai người cứ im lặng như vậy một lúc rất lâu.
Cuối cùng Trịnh Mỹ Linh cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Châu Ngọc Thúy: “Được, cháu đồng ý!”
Tần Đại Dũng hoàn toàn không thể ngờ rằng, người vợ sống cùng mình hơn hai mươi năm lại muốn giết chết mình.
Lúc này ông ta còn đang bận rộn ngoài công trường của công ty vật liệu xây dựng Long Hà.
Đến tận buổi trưa trở về công ty, Tần Đại Dũng mới có thời gian lấy điện thoại ra xem.
Vừa mở ra đã phát hiện có mấy tin nhắn mới từ Zalo.
“Cảm ơn bố đã thay đổi vì con và Y Y! Cảm ơn tình yêu và sự kiên nhẫn dạy dỗ của bố dành cho chúng con suốt những năm qua! Chúc bố sinh nhật vui vẻ!”
“Chúc bố sinh nhật vui vẻ nhé! Tối nay hẹn ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, chúng con tổ chức tiệc mừng cho bố đấy!”
“Chúc bố sinh nhật vui vẻ!”
Ông ta nhận được ba tin nhắn chúc mừng sinh nhật liên tiếp, đầu tiên là tin nhắn dịu dàng đầy quan tâm của Tần Thanh Tâm, thứ hai là tin nhắn đáng yêu hoạt bát của Tần Y, cuối cùng là tin nhắn thẳng thắn chân thành của Dương Thanh.
Mặc dù Tần Đại Dũng đang vô cùng mệt mỏi vì phải bận rộn cả buổi sáng nhưng ông ta vẫn mỉm cười hạnh phúc, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn, hai bên thái dương lấm tấm vài sợi tóc bạc.
“Mấy đứa này!”
Tần Đại Dũng bật cười trả lời từng tin một.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Đại Dũng nên Tần Thanh Tâm và Tần Y tan làm sớm hơn nửa tiếng tới nhà hàng Bắc Viên Xuân chuẩn bị.
Mặc dù họ đã đặt bàn từ trước, cũng trang trí xong phòng ăn nhưng vẫn không yên lòng.
Dương Thanh cũng tới nhà hàng từ sớm.
“Chị, em định để bố ngồi ở đây, mẹ ngồi ở kia, bố ôm Tiêu Tiêu còn hai chị em mình đứng sau lưng bố mẹ, chị thấy sao?”
“Anh rể em thì sao?”
“Anh rể phụ trách chụp ảnh mà!”
“Không được, anh ấy cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta, phải chụp cùng nhau!”
“Ha ha! Em nói đùa thôi! Sao em có thể quên anh rể được? Để anh rể đứng giữa hai chúng ta rồi nhờ nhân viên phục vụ chụp ảnh hộ là được”.
…
Hai chị em trò chuyện vui vẻ, Dương Thanh bế Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cũng mỉm cười dịu dàng.
Anh rất thích cảm giác ấm áp từ gia đình như thế này.
Nhưng Châu Ngọc Thúy lại không chịu phối hợp. Nếu bà ta có thể thay đổi như Tần Đại Dũng thì gia đình này sẽ trở nên hoàn hảo.
Cùng lúc đó, Tần Đại Dũng vừa mới tan làm, đang chuẩn bị rời khỏi công ty.
“Sếp Tần có chuyện vui à? Hôm nay thấy ông cười suốt”.
Trước khi rời đi, đồng nghiệp còn trêu ghẹo vài câu.
Tần Đại Dũng cười đáp: “Bí mật! Một bí mật hạnh phúc!”
Dứt lời, ông ta cười lớn đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm: “Các con ở nhà hàng Bắc Viên Xuân à? Phòng số mấy đấy? Bố đang ra khỏi công ty rồi, bây giờ gọi taxi tới đó ngay!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe rú lên vang vọng khắp con đường.
Một chiếc Haval H5 màu đen lao thẳng về phía Tần Đại Dũng.
----------------------------