Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nếu hội trưởng lão thắng, nhà họ Hà sẽ bị lôi ra để giết gà dọa khỉ.  

 

So sánh với nhau, Hà Hùng cảm thấy gian tà không thể thắng chính nghĩa, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hội trưởng lão thôi, ông ta cũng tin vào hội trưởng lão hơn nhiều.  

 

Đúng lúc này, một đám người hùng hổ xông vào.  

 

“Láo xược!”  

 

Hà Hùng quát, nói với vẻ không vui: “Các người còn biết quy tắc là gì không? Tới chi thứ hai của tôi mà không biết đường thông báo một tiếng à?”  

 

Thanh niên dẫn đầu mỉm cười bước đến: “Nhị gia bớt giận, chúng tôi nghe lệnh chủ gia tộc, tới mời cô Hạ Hà đi, trong lúc cấp bách đã quên thông báo, mong nhị gia không trách tội”.  

 

Tới nhanh thật.  

 

Hà Hùng thầm lo lắng, trang viên của nhà họ Hà rất rộng, xe của Hạ Hà vừa rời đi một lát, một khi tin Hạ Hà đã đi bị lộ, xe sẽ bị ngăn lại trước khi ra khỏi trang viên nhà họ Hà.  

 

“Bốp!”  

 

Hà Hùng tát đối phương, tức giận nói: “Quy tắc là quy tắc! Dám xông vào chi thứ hai, theo quy định của chi thứ hai, đó là tội lớn!”  

 

Đối phương bị tát, trên mặt lập tức xuất hiện dấu tay rõ rệt.  

 

“Nhị gia, tôi đã nói tôi tới theo lệnh của chủ gia tộc, ông phạt tôi trước mặt mọi người, có coi chủ gia tộc ra gì không thế?”  

 

Đối phương lạnh lùng chất vấn.  

 

Phía sau hắn còn mấy cao thủ, ai cũng nhìn chằm chằm vào Hà Hùng, không coi Hà Hùng ra gì.  

 

Hà Hùng nhíu mày, hừ lạnh: “Phùng Hổ, cậu định ra tay với tôi à?”  

 

Phùng Hổ lạnh lùng nói: “Không dám!”  

 

Hà Hùng nói: “Nếu đã không dám thì cút ra ngoài cho tôi, về phần Hạ Hà, tôi sẽ đưa con bé đi gặp bố”.  

 

Nào ngờ Phùng Hổ vẫn không nhượng bộ, nhìn chằm chằm vào Hà Hùng: “Nhị gia, chủ gia tộc bảo tôi đưa cô Hạ Hà đi, mong nhị gia không làm khó”.  

 

“Hừ!”  

 

Hà Hùng lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn xem xem nếu không có lệnh của tôi, ai dám làm bừa ở chi thứ hai?”  

 

Phùng Hổ khoát tay, nói: “Ngăn nhị gia lại cho tôi!”  

 

Sau khi hắn ra lệnh, mấy cao thủ lập tức bao vây Hà Hùng.  

 

Hà Hùng lập tức nổi giận: “Hỗn xược! Phùng Hổ, cậu biết mình đang làm gì không?”  

 

Phùng Hổ không thèm nhìn Hà Hùng, xông thẳng vào phòng Hạ Hà.  

 

Nhưng sau khi vào phòng, hắn mới phát hiện không có ai trong đó.  

 

“Người đâu rồi?”  

 

Phùng Hổ lập tức cuống lên, hỏi Hà Hùng.  

 

Hà Hùng lạnh lùng nhìn Phùng Hổ, không trả lời.  

 

Đến giờ Phùng Hổ mới nhận ra điều gì đó, lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Hà Hùng, không ngờ ông lại thả Hạ Hà đi!”  

 

Lúc này hắn không gọi nhị gia nữa mà gọi thẳng tên.  



Phùng Hổ không quan tâm được nhiều nữa, lập tức bấm số Hà Chí, nói: “Đại gia, Hạ Hà được Hà Hùng thả đi rồi! Chắc cô ta vẫn chưa rời khỏi trang viên, đại gia mau ra lệnh ngăn cản đi ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK