"Nếu ông chủ Lục không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép đi trước!"
Nói rồi Dương Thanh đi ngay, không cho Lục Nguyên Thông cơ hội lên tiếng.
"Bố!"
Anh vừa ra ngoài thì Lục Xuyên đi vào, đã biết đáp án ngay khi nhìn thấy nét mặt của lão.
"Ôi!"
Lục Nguyên Thông thở hắt ra, chua chát nói: "Bảo tàng ở ngay nhà chúng ta nhưng lại chỉ ngắm được mà không đào được!"
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"
Lục Xuyên hơi lo âu: "Nếu nhà họ Lý thật sự muốn khai chiến, chúng ta lại không được cậu ấy giúp đỡ thì sẽ bị tiêu diệt mất!"
"Hoảng cái gì?"
Lục Nguyên Thông khiển trách: "Cậu ấy không muốn cưới Tinh Tuyết nhưng con bé là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, nhà họ Lý mà muốn ra tay thật thì cậu ấy cũng đâu thể đứng nhìn được?"
"Cho dù cậu ấy không muốn giúp đỡ thì nhà họ Lý cũng không dám làm gì chúng ta đâu, vì có thể bọn họ diệt được nhà họ Lục nhưng cũng sẽ phải trả một cái giá cực đắt".
"Đối với nhà họ Lý, điều quan trọng nhất bây giờ là tranh đoạt vị trí bá chủ Ninh Châu với nhà họ Trương".
Nghe bố nói vậy, Lục Xuyên mới bớt căng thẳng.
Ngay lúc đó, quản gia chạy vào, mừng rỡ nói: "Ông chủ, nhà họ Lý đã chuyển tiền rồi ạ!"
Lục Nguyên Thông không hề bất ngờ khi nghe thấy tin này.
Dù sao Lý Đồng Hạ cũng là người thừa kế nhà họ Lý, nếu chết ở nhà họ Lục thật thì họ không những mất đi người thừa kế mà chuyện này còn trở thành trò cười cho toàn bộ Ninh Châu.
Bởi vậy mới nói nhà họ Lý chắc chắn sẽ đồng ý lấy năm mươi tỷ để chuộc Lý Đồng Hạ về.
Một bên khác, trong căn nhà sang phòng ở một trang viên trong Ninh Châu.
"Rác rưởi! Toàn là một lũ rác rưởi!"
Lý Sơn, chủ nhà họ Lý, phẫn nộ gào thét, dưới đất la liệt những thứ lão ta đập xuống.
Chuyện hôm nay thật sự là mối sỉ nhục lớn nhất của nhà họ Lý.
Đường đường là một trong hai gia tộc đứng đầu Ninh Châu mà lại bị đe dọa bởi nhà họ Lục hạng hai, còn bị lừa những năm mươi tỷ.
Đây là một số tiền lớn đối với họ.
Những người thuộc dòng chính đang đứng trong phòng đều câm như hến, không dám thở mạnh, ai nấy đều cúi đầu, thấp thỏm lo sợ.
"Bố!"
Giữa lúc đó, Lý Đồng Hạ trở về nhà, vừa thấy Lý Sơn thì đã quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: "Bố, con xin lỗi bố, con có lỗi với nhà họ Lý!"
"Bốp!"
Lý Sơn giơ chân đá bay ông ta, giận tím người: "Đồ vô dụng! Tao bảo mày đến nhà họ Lục để ra oai cơ mà, thế mà mày để mình bị nhà họ Lục bao vây là thế nào?"
"Nếu không phải do mày thì nhà chúng ta đã không bị tổn thất năm mươi tỷ rồi!"
"Nếu không phải do mày thì nhà chúng ta đã không chịu tủi nhục lớn đến vậy rồi!"
Lý Sơn phẫn nộ đến mức cả người đều run rẩy.
Thật lâu sau lão ta mới bớt giận, lúc này một người trung niên mới dám tiến lên cẩn thận nói: "Chủ gia tộc, tôi có một số ý kiến về chuyện này".
"Nói đi!"
Lục Nguyên Thông lạnh lùng đáp.
"Theo tôi thấy, sở dĩ nhà họ Lục dám tỏ thái độ với nhà họ Lý chỉ có hai khả năng, một là nhà họ Lý đã bị nhà họ Trương mua chuộc nên mới dám khiêu khích chúng ta".
Người trung niên nặng nề nói: "Giả sử là như vậy thì cũng không vấn đề gì, điều làm tôi lo lắng hơn là khả năng thứ hai".
"Ồ?"
Lý Sơn nổi lên hứng thú, cau mày nói: "Tiếp!"
"Khả năng thứ hai chính là dã tâm của nhà họ Lục đã bành trướng, không muốn đứng sau hai nhà Lý, Trương nữa nên muốn áp đảo chúng ta để trở thành bá chủ của Ninh Châu".
"Nếu quả thật là vậy thì nhất định là nhà họ Lục đã được một cao thủ đứng đầu ủng hộ, mà thực lực của người này ít nhất là Vương Cảnh đỉnh phong!"