Khách đang ngồi trong phòng đều nhỏ giọng bàn tán, cảm thấy Ngô Hùng Bá làm thế thì hơi kỳ cục nhưng họ không dám để ông ta nghe thấy lời bàn tán của mình.
Cảm nhận được sự thù địch giữa Thân Vạn Dương và Ngô Hùng Bá, mọi người đều lùi sang hai bên.
Thân Vạn Dương đã sắp nổi giận rồi, nếu không phải thực lực đối phương quá mạnh, hắn ta đã giết đối phương rồi.
Hiện tại, hắn ta chỉ có thể cố kiềm nén lại, ra lệnh đuổi khách: “Hợp Hoan Tông chúng ta không mời ông, cũng không hoan nghênh, mời ông lập tức đưa cái quan tài này đi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh nãy giờ im lặng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Thân Vạn Dương: “Anh là Thân Vạn Dương?”
Thân Vạn Dương nhíu mày, không ngờ đệ tử bên người Ngô Hùng Bá lại dám nói chuyện với mình như vậy, trầm giọng nói: “Đúng vậy, là tôi!”
Ngay sau đó, hắn ta đổi lời: “Nhưng nói chuyện với tôi kiểu đó là muốn chết à?”
Giây sau, hắn ta tỏ vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt lộ ra tia hoảng hốt.
Thân Vạn Dương vốn dĩ muốn dùng khí thế doạ nạt Dương Thanh, kết quả khi mắt đối mắt, hắn ta lại phát hiện chỉ ánh mắt thôi, đối phương đã phóng ra một luồng uy áp đáng sợ.
Hắn ta cảm thấy toàn thân như bị sát khí của Dương Thanh bao phủ, hai chân run rẩy.
“Từ khi nào phủ Thành chủ có một thanh niên đáng sợ tới thế? Khí thế không giận mà tự uy này mình chỉ cảm nhận được từ cha của mình”.
Thân Vạn Dương nghi ngờ.
Trước khi gặp được Dương Thanh, hắn ta vẫn cho rằng mình là thiên kiêu trong thế hệ trẻ Trung giới giới Cổ Võ, bây giờ đối mặt, trong lòng hắn ta bỗng dưng có thêm cảm giác tự đi.
“Chết đi!”
Đúng lúc này, âm thanh vang lên.
Tuy giọng không lớn nhưng khi truyền vào tai mọi người thì đều tạo cho họ cảm giác như có thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu.
Họ vô thức nhìn sang Dương Thanh mới lên tiếng.
Thân Vạn Dương không để ý tới việc trán đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hắn ta tỏ ra bình tĩnh, tức giận hét: “To gan!”
“Người đâu, phế tứ chi thằng ranh này, treo lên cổng thành...”
Hắn ta mới nói một nửa, đám đệ tử Hợp Hoan Tông chưa kịp phản ứng, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Cảnh này xảy ra quá nhanh nên không ai kịp phản ứng.
Ai mà ngờ trên địa bàn của Hợp Hoan Tông lại có người dám ra tay với thiếu tông chủ người ta.
“Đáng chết!”
Thân Vạn Dương nghiến răng nghiến lợi, thấy Dương Thanh khiêu khích như thế, đành phải bùng nổ thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm sơ kỳ hết mức, chuẩn bị tấn công Dương Thanh.
“Bốp!”
Không đợi Thân Vạn Dương bùng nổ, Dương Thanh đã bóp lấy cổ hắn ta.
Đệ tử Hợp Hoan Tông thấy thế thì luống cuống, gào lên uy hiếp Dương Thanh: “Ranh con, mau thả thiếu tông chủ của chúng ta ra, nếu dám đụng tới một cọng lông của thiếu tông chủ thì đừng mơ sống sót rời khỏi đây!”
Đệ tử Hợp Hoa Tông ngoài miệng hung hăng nhưng không ai dám tiến lên.
Họ biết thực lực của Thân Vạn Dương mạnh cỡ nào nhưng trước mắt, rõ ràng Dương Thanh mạnh hơn, họ tất nhiên không dám tiến lên chịu chết.
Dương Thanh quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đệ tử Hợp Hoan Tông.
Chỉ một ánh mắt đã khiến họ ngậm miệng, uy áp vô hình làm họ sợ tới phát run.
Hiện trường yên tĩnh, Dương Thanh chuẩn bị tra hỏi Thân Vạn Dương vị trí của Tần Thanh Tâm.