Chương 208: Một hộp trà
Thấy Dương Thanh không hề coi trọng gia tộc Vũ Văn, Lạc Bân cực kỳ kinh hãi.
Gia tộc Vũ Văn là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, đứng đầu toàn bộ Chiêu Châu.
Một gia tộc quyền thế như vậy lại không hề được Dương Thanh xem ra gì.
Nếu ông ta không hiểu rõ tính cách của Dương Thanh, nhất định ông ta sẽ nghĩ anh đang khoác lác.
“Chủ tịch, tôi chọn con đường thứ hai, tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh làm việc! Tôi sẽ dọn sạch vật cản cho cậu!”
Lạc Bân kiên định nói.
Nghe được câu nói vừa rồi của anh, cho dù có phải bỏ mạng tại Yến Đô, Lạc Bân cũng không tiếc.
Đối với ông ta, đây chính là một ván cược bằng cả tính mạng. Nếu thắng, ông ta sẽ có tiền tài, quyền thế to lớn không gì sánh bằng.
“Tốt!”
Lúc này Dương Thanh mới quyết định: “Tôi cho ông nửa tháng chuyển giao tập đoàn Thành Hà cho người ông có thể tin tưởng. Nửa tháng nữa hãy tới trụ sở chính tập đoàn Nhạn Thanh nhậm chức!”
“Đến lúc đó tôi sẽ bảo Tiền Bưu tới Yến Đô với ông, bảo vệ ông”, Dương Thanh nói tiếp.
“Cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu!”
Thái độ của Lạc Bân với Dương Thanh càng thêm cung kính.
Ông ta đang mừng rỡ như điên. Trước đây Tiền Bưu đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, nhờ vậy tập đoàn Thành Hà mới ổn định nhanh như vậy.
Có Tiền Bưu bên cạnh, ông ta cũng cảm thấy an toàn hơn khi ở một nơi tràn ngập nguy hiểm như ở Yến Đô.
“Trước khi ông đi, tôi phải cảnh cáo ông một câu. Nếu để tôi phát hiện ông phản bội tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận vì đã được sinh ra”.
Toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không khí xung quanh cũng lạnh hẳn xuống.
Lạc Bân giật mình đứng thẳng lưng: “Bây giờ tôi có nói gì cũng chỉ là nói suông. Tôi sẽ dùng hành động thực thế chứng minh, đời này tôi chỉ trung thành với cậu!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Tôi phải đi rồi. Nửa tháng này hãy xử lý chuyện tập đoàn Thành Hà cho tốt”.
Dương Thanh đang định rời đi thì chợt nhớ ra chưa mang chiếc xe Phaeton của mình đi sửa.
“Ông cho người mang chiếc Phaeton của tôi đi sửa đi, tạm thời tìm cho tôi một chiếc xe khác thay thế”.
Dương Thanh ném chìa khóa xe Phaeton cho Lạc Bân.
Lạc Bân lấy chìa khóa xe Audi A8 kính cẩn đưa cho anh: “Đây là xe của tôi, cậu lái tạm đi ạ!”
Dương Thanh nhận chìa khóa rồi quay lưng rời đi.
Cùng lúc đó ở nhà họ Châu.
Sau khi Dương Thanh và Tần Đại Dũng đi khỏi, ông cụ Châu giận dữ mắng Châu Ngọc Thúy một trận, chỉ nói tốt cho Châu Ngọc Kiệt và Châu Ngọc Dung.
Được ông cụ Châu ủng hộ, Châu Ngọc Kiệt và Châu Ngọc Dung coi như xóa nợ với Châu Ngọc Thúy. Thậm chí đến hai căn biệt thự mà Châu Ngọc Thúy bỏ tiền ra xây dựng, bây giờ cũng chẳng liên quan gì tới bà ta nữa rồi.
Mặc dù Châu Ngọc Thúy rất không cam tâm nhưng ông cụ Châu vừa mới bị khó thở, bà ta không dám kích động lão ta.
“Ông ngoại, ông nội cháu và chủ nhà họ Miêu tới rồi!”
Đúng lúc ấy, Trịnh Mỹ Linh hớt hải chạy vào.
Nghe vậy, đám người nhà họ Châu đều giật nảy mình, ông cụ Châu đứng bật dậy nói: “Mọi người mau ra ngoài đón tiếp!”
Ông nội của Trịnh Mỹ Linh tên là Trịnh Đức Hoa, người sáng lập tập đoàn Đức Hoa. Hiện giờ công ty do bố của Trịnh Mỹ Linh quản lý.
Mà chủ nhà họ Miêu tên là Miêu Chấn Vũ, chủ gia tộc hạng hai của Châu Thành.
Khi còn trẻ hai người họ đều từng nhập ngũ, là chiến hữu của nhau. Trịnh Đức Hoa từng cứu Miêu Chấn Vũ trong một lần chiến đấu nên nhiều năm trôi qua hai người vẫn rất thân thiết.
“Chúc mừng nhà thông gia!”
“Chúc mừng ông Châu!”
Ngay sau đó, hai ông cụ tóc bạc phơ, chính là Miêu Chấn Vũ và Trịnh Đức Hoa lần lượt bước vào chúc mừng ông cụ Châu.
Ông cụ Châu vội đáp: “Sao hai người không báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị tiếp đón?”
Trịnh Đức Hoa cười lớn: “Người một nhà với nhau cả, khách sáo làm gì?”
“Đúng vậy, ông chủ Châu khách sáo quá. Ông Trịnh với tôi như anh em ruột thịt, thông gia của ông ấy cũng là thông gia của tôi”.
Miêu Chấn Vũ cũng vui mừng nói rồi phất tay ra lệnh cho tài xế sau lưng mình: “Mau lấy quà mừng ra”.
Tài xế nhanh chóng mang quà mừng của Miêu Chấn Vũ và Trịnh Đức Hoa tới.
“Ngày mai tôi định tới đám cưới nhưng lại có chiến hữu cũ tới Châu Thành, tôi phải đi đón tiếp nên phải tặng quà mừng sớm hơn, xin ông Châu đừng trách!”
Miêu Chấn Vũ cười nói.
Trịnh Đức Hoa cũng lên tiếng: “Ngày mai tôi cũng có việc phải đi, đành theo ông Miêu tới chúc mừng ông trước”.
“Không sao, mời hai ông vào nhà!”
Người như Miêu Chấn Vũ đích thân tới chúc mừng là vinh hạnh của nhà họ Châu, ông cụ Châu nào dám có ý kiến?
“Ồ! Trà Đại Hồng Bào của núi Vũ Di?”
Miêu Chấn Vũ vừa bước vào liền ngửi thấy mùi trà quen thuộc, quay sang thì thấy một hộp trà bị ném vào thùng rác.
“Ông Miêu, đây là đồ giả của một thằng vô dụng mua về lừa gạt ông ngoại cháu nhưng đã bị ông ngoại tinh mắt phát hiện ra”.
Trịnh Mỹ Linh cười đon đả nói.
“Đồ giả sao?”
Miêu Chấn Vũ chợt thấy buồn cười. Lão uống trà bao nhiêu năm nay, có loại trà gì mà lão không biết?
Nhìn chiếc hộp kia được đóng gói tinh xảo như vậy, rõ ràng giá trị không nhỏ.
Lại còn chứa trà Đại Hồng Bào lấy từ cây trên núi Vũ Di.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, Miêu Chấn Vũ tự tay nhặt hộp trà trong thùng rác lên.
May là thùng rác vừa được đổi túi mới nên trà cũng không bị nhiễm bẩn.
Nhưng người có địa vị cao như Miêu Chấn Vũ lại nhặt đồ trong thùng rác vẫn khiến mọi người sững sờ.
“Ông Miêu, ông đang làm gì vậy?”
Trịnh Đức Hoa kinh ngạc hỏi: “Mỹ Linh nói là hàng giả rồi mà? Không phải ông có bệnh sạch sẽ sao?”
Ông cụ Châu cũng vội nói: “Đúng vậy ông Miêu, nó chỉ là một hộp trà nhái mà thôi. Đám con cháu càng ngày càng to gan, thật sự cho rằng mấy lão già chúng ta hồ đồ hết rồi. Một thằng nhà nghèo đến ở rể mà dám nói đây là trà Đại Hồng Bào của núi Vũ Di!”
Trịnh Mỹ Linh cũng mỉm cười khuyên nhủ: “Ông Miêu đừng nhìn nữa, mau ném đi ạ!”
Dứt lời cô ta định giật lấy hộp trà trong tay Miêu Chấn Vũ.
“Từ từ!”
Miêu Chấn Vũ đột nhiên quát lớn, cẩn thận mở hộp trà ra xem, bên trong có mấy túi trà nhỏ riêng biệt.
Lão giơ một túi lên mũi ngửi thử, vẻ mặt say mê như ngửi được mùi thơm nhất thế gian.
Đám người nhà họ Châu đều sợ ngây người, thầm nghĩ Miêu Chấn Vũ là đồ ngốc sao?
Nhặt được hộp trà trong thùng rác còn hít lấy hít để.
“Chính là mùi hương này!”
Khi mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu gì, Miêu Chấn Vũ lại dè dặt cất túi trà kia vào trong hộp.
Bị bịt kín mít mà vẫn ngửi thấy mùi trà thơm phức, chứng tỏ lá trà này có chất lượng cực cao.
“Ông Châu, ông bán hộp trà này cho tôi đi, tôi trả ông hai mươi triệu!”
Miêu Chấn Vũ đột nhiên ôm chặt cánh tay ông cụ Châu, kích động nói.
----------------------------