Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp đón, Dương Thanh tới sảnh Như Ý, gặp Shendai Yuichi.
Khi Dương Thanh tiến vào phòng riêng, nét mặt Shendai Yuichi hết sức bình tĩnh, ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn Dương Thanh rồi nói: “Ngồi đi!”
Thái độ của Shendai Yuichi vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ kiêu ngạo, khi nhìn Dương Thanh, ông ta còn hơi khinh thường nữa.
Dương Thanh nhíu mày, vẫn ngồi đối diện Shendai Yuichi.
Dương Thanh chưa kịp mở miệng, Shendai Yuichi đã nói: “Biết tại sao tôi muốn gặp riêng cậu không?”
Dương Thanh không nói gì, chờ đối phương mở miệng.
Shendai Yuichi cũng không quan tâm, tự rót cho mình một chén trà nóng, nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi thay mặt tài phiệt Shendai, cho cậu cơ hội đứng trên người khác”.
Dương Thanh cười khẩy, nực cười thật, một con chó nước Dương chạy tới địa bàn của anh, còn nói với anh rằng sẽ cho anh cơ hội đứng trên người khác.
Shendai Yuichi trông rất ngạo mạn, như đang bố thí cho Dương Thanh.
Dương Thanh nói với vẻ dí dỏm: “Ông nói tôi nghe xem, ông định cho tôi đứng trên người khác kiểu gì thế”.
Shendai Yuichi nói: “Chỉ cần cậu đồng ý trở thành người phát ngôn của tài phiệt Shendai tại Chiêu Châu, sau này tất cả sản nghiệp của tài phiệt Shendai ở Chiêu Châu sẽ do cậu phụ trách”.
“Hơn nữa tôi đã xin tài phiệt Shendai ban họ cho cậu, sau này, cậu sẽ tên là Shendai Thanh, làm việc cho tài phiệt Shendai chúng tôi”.
Ông ta nói rồi lấy một bản hợp đồng ra, ném đến trước mặt Dương Thanh, nói: “Đây là hợp đồng, cậu xem đi, nếu không có vấn đề thì ký luôn!”
Dương Thanh bỗng mỉm cười, cũng không đọc bản hợp đồng kia, chỉ cười ha hả: “Ông đang bố thí à?”
Shendai Yuichi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội mà tài phiệt Shendai cho cậu, được làm việc cho tài phiệt Shendai là vinh hạnh của cậu, cậu nên thấy tự hào mới đúng”.
Dương Thanh lắc đầu: “Đã vậy, tôi cũng cho ông một cơ hội trung thành với tôi, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, bổ nhiệm ông làm người phụ trách chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở nước Dương, ông sẽ khai phá thị trường nước Dương cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Ngu ngốc!”
Shendai Yuichi lập tức nổi giận, vỗ bàn, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt hung ác: “Con heo Chiêu Châu như cậu cũng dám sỉ nhục…”
“Rầm!”
Shendai Yuichi chưa dứt lời, Dương Thanh đã cầm chén trà bằng sứ trên bàn gốm lên, ném về phía ông ta, chén trà đập mạnh vào miệng Shendai Yuichi.
Cú đập này khiến Shendai Yuichi mất bốn cái răng cửa, trong miệng đầy máu.
Lúc này Dương Thanh đã đến trước mặt Shendai Yuichi, anh đạp ngã đối phương, giẫm lên mặt ông ta, nói với vẻ mặt u ám: “Đừng quên ông đang ở Chiêu Châu, nơi này không cho phép đám người nước Dương ra oai đâu”.
“Đương nhiên, cho dù đang ở nước Dương, tôi cũng sẽ thẳng thừng giẫm ông xuống đất”.
Dương Thanh nói rồi bỗng giẫm mạnh, đầu Shendai Yuichi ma sát với mặt đất.
“A…”