Chương 239: Nhanh và nguy hiểm
Tô San mới đầu còn rất sợ. Nhưng về sau, cô ta không còn sợ nữa, trong đôi mắt chỉ còn lại sự hưng phấn.
Dương Thanh đã phát huy tính năng của chiếc xe đến mức cao nhất. Chiếc Audi A8 này từng được độ, các tính năng đều vô cùng tuyệt vời.
Từ Đào ở phía sau đã cố hết sức vẫn không có cách nào đuổi kịp Dương Thanh.
Khúc cua ban đầu khiến gã mong đợi nhất đã thành điểm để Dương Thanh kéo dài khoảng cách.
"Dương Thanh, anh ngầu chết đi được!"
Tô San liếc nhìn phía sau, chẳng thấy bóng dáng chiếc xe của Từ Đào đâu nữa, cô ta vô cùng hưng phấn.
Khi chiếc xe sắp lên tới đỉnh núi, đúng lúc này có một chiếc Land Cruiser màu đen chặn đường bọn họ.
"Vù…"
Đột nhiên, chiếc xe kia bật đèn pha lên, hai luồng ánh sáng mạnh chói lòa chiếu thẳng vào mắt của Dương Thanh và Tô San.
"Nhắm mắt lại!"
Gần như cùng lúc đó, Dương Thanh đột nhiên hét lên.
"Két"
Chiếc Audi A8 chợt phanh gấp và ngừng lại.
Một bóng người màu đen từ trong xe chậm rãi bước xuống.
"Đó là ai vậy?"
Tô San cũng nhìn thấy người kia, vẻ mặt căng thẳng.
Dương Thanh hơi nheo mắt lại. Lúc nãy Trần Anh Tuấn bảo Từ Đào đua xe với anh, anh đã đoán được, chắc chắn cuộc đua xe trên đường quốc lộ quanh sườn núi này sẽ không dễ dàng.
Quả nhiên là thế. Cuộc đua tối nay vốn là cái bẫy do Trần Anh Tuấn và Viên Thiệu bày ra, làm sao Dương Thanh có thể không hiểu được?
Tô San chỉ bị lợi dụng mà thôi. Kể cả Hắc Hổ bị anh đạp bay trước đó và Từ Đào đua xe với anh đều chỉ là quân cờ.
Mà mục tiêu thật sự của đối phương chính là anh.
"Dương Thanh, trong tay người đó có đao!"
Người kia càng lúc càng tới gần bọn họ, cuối cùng Tô San đã thấy rõ trong tay người kia đang cầm một thanh trường đao, lưỡi đao lóe sáng.
Lúc này, người kia đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Đúng lúc này, Từ Đào cũng chạy tới đỉnh núi. Khi gã nhìn thấy xe của Dương Thanh bị chặn lại, gã lập tức hiểu ra, chắc đây chính là “chiêu hậu” của Trần Anh Tuấn.
"Ha ha, thằng nhóc, mày dám đối đầu với cậu Tuấn chính là muốn chết. E là mày sẽ vĩnh viễn không thể xuống núi được rồi!"
Từ Đào cười lớn rồi giẫm chân ga. Chiếc Audi R8 màu đen lập tức lao nhanh giống như một tia chớp màu đen và biến mất.
Tô San cắn môi. Bây giờ bọn họ bị chặn trên đường, hoàn toàn không có khả năng thắng được Từ Đào.
"Dương Thanh, anh muốn làm gì?"
Thấy Dương Thanh muốn xuống xe, Tô San chộp lấy tay anh và hỏi.
Dương Thanh trầm giọng nói: "Cô ở trong xe chờ tôi!"
Anh vừa dứt lời, đã bước xuống xe.
Người áo đen đeo mặt nạ quỷ, tay cầm trường đao.
Dương Thanh cảm nhận được ý muốn giết người rất mãnh liệt tỏa ra từ trên người kia.
Anh từng nhiều năm chinh chiến nên biết rất rõ về khí thế của các cao thủ.
Chỉ từ khí thế phát ra từ trên thân người áo đen, anh có thể đoán được đại khái thực lực của kẻ đó, chắc hẳn tương đương với Tiền Bưu.
Ánh mắt anh tối dần, lạnh lùng nhìn đối phương: "Trần Anh Tuấn mời mày tới giết tao à?"
"Vù!"
Anh vừa dứt lời, người áo đen đã lao về phía anh, thanh đao lớn trong tay người đó mạnh mẽ xé gió vung tới.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh đao chém thẳng về phía Dương Thanh.
Tô San ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức tái mặt, hét lên: "Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, chân Dương Thanh thoáng di chuyển, người tránh qua một bên. Lưỡi đao lướt qua sát mũi anh.
Chỉ thiếu một chút nữa là mũi Dương Thanh sẽ bị người áo đen gọt mất.
"Bịch!"
Dương Thanh vừa tránh xong lại đạp vào cổ tay của người áo đen.
Sức đạp rất mạnh, làm cánh tay của người áo đen tê dại, thanh đao trong tay bay thẳng ra ngoài.
"Keng!"
Thanh đao rơi xuống đất.
Người áo đen vô cùng hoảng sợ, vừa định nhặt lại thanh đao thì Dương Thanh đã xông tới trước một bước, giẫm một chân lên trên thanh đao.
"Truyền nhân của Bá Đao à?"
Dương Thanh hơi kinh ngạc nói.
Người áo đen run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Dương Thanh: "Anh là ai?"
Dương Thanh bất ngờ khi biết đối phương là một người phụ nữ.
"Đường đường là truyền nhân của người đã anh dũng hy sinh ở biên giới phía Bắc lại thành tay sai cho kẻ khác. Cô không xứng có thanh đao này!"
Dương Thanh lạnh lùng nhặt thanh đao lên.
"Trả đao lại cho tôi!"
Người áo đen nghiến răng nói, lắc người xông tới.
"Cút!"
Dương Thanh tức giận quát một tiếng, đạp một phát vào ngực người áo đen mà không hề thương tiếc. Cô ta phun ra một búng máu, bay xa hơn mười mét mới rơi mạnh xuống đất.
"Nể tình cô là truyền nhân của Bá Đao, hôm nay tôi tha cho cô một mạng! Nếu còn để tôi phát hiện ra cô làm chuyện gì bôi nhọ danh tiếng của Bá Đao, tôi sẽ giết không tha!"
Trên người Dương Thanh phát ra khí thế mạnh mẽ.
Anh lạnh lùng nhìn cô ta rồi cầm đao rời đi.
"Dù anh là ai cũng không thể lấy thanh đao của tôi đi được!"
Người áo đen bò dậy, cắn răng nói: "Đao còn, người còn!"
Cô ta vừa dứt lời đã đạp mạnh chân xuống đất và lại lao về phía Dương Thanh.
"Bịch!"
Người áo đen vừa xông tới, Dương Thanh đấm mạnh vào ngực cô ta.
Người áo đen giống như cánh diều bị đứt dây, lại bay xa hơn mười mét rồi đập mạnh vào đầu chiếc xe Land Cruiser kia.
"Đao còn, người còn!"
Cô ta bò dậy, cho dù đã đứng không vững nhưng vẫn bước từng bước về phía Dương Thanh.
Anh hơi kinh ngạc, không ngờ cô gái này cố chấp như thế.
Bá Đao là tên của thanh đao kia, cũng là tên của người đó.
Đó là một người anh hùng đã hy sinh ở biên giới phía Bắc trong một cuộc chiến lớn!
"Trả thanh đao… lại cho tôi!"
Người áo đen đứng ở trước mặt Dương Thanh, nghiến răng nói.
"Chờ tới lúc cô xứng với Bá Đao, hãy tới Giang Hải tìm tôi!"
Dương Thanh nói dứt lời, cầm theo Bá Đao rời đi.
Mà người áo đen bị Dương Thanh liên tục đánh trúng mấy đòn nặng nề, đã không còn sức lực để chiến đấu tiếp nữa, đành trơ mắt nhìn Dương Thanh mang Bá Đao đi.
"Dương Thanh, anh không sao chứ?"
Anh vừa lên xe, Tô San đã căng thẳng hỏi.
Dương Thanh lắc đầu không nói chuyện, nổ máy và quay xe xuống núi.
Lúc này, Từ Đào rời khỏi đỉnh núi đến nay đã được hai phút. Không còn ai cạnh tranh nên Từ Đào nghe nhạc, chậm rãi lái chiếc Audi R8 xuống núi.
Đúng lúc sắp đến chân núi, Từ Đào liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu thì đột nhiên thấy có hai ánh đèn chói mắt đang lao như bay tới gần mình.
"Mẹ nó! Cậu ta vẫn còn sống!"
Lúc Từ Đào thấy đó là chiếc Audi A8 của Dương Thanh, gã vô cùng chấn động.
"Dương Thanh, anh ta cản giữa đường rồi, chúng ta không thể vượt qua được! Bây giờ sắp đến vạch đích, phải làm thế nào đây?"
Tô San thấy xe Từ Đào ở giữa đường thì cuống lên.
"Ngồi cho vững đi!"
Dương Thanh đột nhiên nói.
Anh vừa dứt lời đã đạp chân ga hết cỡ.
"Brừm!"
Động cơ điên cuồng gầm rú, tiếp cận chiếc xe của Từ Đào với một tốc độ cực nhanh.
"Tới đi! Tới đi! Mẹ nó, mày có giỏi thì tới đi!"
Từ Đào cũng phát hiện ra chiếc xe của Dương Thanh, gã điên cuồng hét lên.
Chỉ còn một khúc cua nữa là tới đoạn đường thẳng dưới chân núi, nhưng vị trí này vẫn cao hơn mặt đất mười mét.
Nếu Dương Thanh thật sự dám đụng vào, hai chiếc xe đều sẽ rơi xuống vách núi.
Một trăm mét!
Ba mươi mét!
Mười mét!
Khoảng cách giữa hai xe càng lúc càng ngắn, Từ Đào trước sau vẫn lái xe ngay giữa đường.
Mà Dương Thanh trước sau vẫn duy trì tốc độ cao nhất, lao về phía trước.
Khoảnh khắc hai chiếc xe sắp va chạm vào nhau, cuối cùng Từ Đào cũng hiểu rõ Dương Thanh dám tông vào xe của gã thật.
----------------------------