Mọi người ở đây đều khiếp sợ trợn mắt, Dương Thanh cũng âm thầm kinh ngạc, thực lực của bà cụ trước mặt này đã mạnh đến thế kia à?
Quả không hổ là phủ thành chủ Hoài Thành, khắp chốn đều ẩn giấu cao thủ tuyệt đỉnh, ngay cả Hoàng tộc cổ xưa cũng phải thua xa nơi này.
Dương Thanh nhìn bà cụ kia, lạnh nhạt nói: "Tôi có việc muốn gặp thành chủ Hoài Thành, mong tiền bối chớ nên ngăn cản".
Sắc mặt bà cụ trở nên cực kì âm trầm, thân thể hơi còng xuống, nhưng tuyệt đối không phải vì tuổi tác mà đó chính là tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bà ta hí mắt nhìn Dương Thanh chằm chằm, nói: "Không phải kẻ nào cũng có tư cách được gặp thành chủ, muốn gặp ông ấy thì phải qua được cửa này của tôi đã".
Dứt lời, một hơi thở võ thuật mạnh hơn nữa bất chợt bùng nổ từ trên người bà ta.
Dương Thanh cau mày, lạnh lẽo nói: "Nói vậy là tiền bối nhất quyết muốn đấu với tôi đấy à?"
Nói đến đây, một hơi thở võ thuật có thể sánh ngang cấp độ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chợt tràn ra từ phía Dương Thanh, khí thế không thua gì bà cụ kia, thậm chí còn mạnh hơn.
Cảm nhận được hơi thở cực mạnh của Dương Thanh, lòng bà cụ kia đã tràn đầy khiếp sợ, bà ta biết Dương Thanh rất mạnh, bằng không đã không thể giết chết được một cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Long Dược, nhưng bà ta không ngờ, Dương Thanh đã mạnh đến mức ngang ngửa với mình.
Điều này cũng có nghĩa là, dù ở phủ thành chủ Hoài Thành, thực lực của Dương Thanh cũng đã thuộc hàng đứng đầu rồi.
Một cậu thanh niên mới hai tám, hai chín tuổi mà đã có thực lực sánh ngang với cao thủ hàng đầu của phủ thành chủ Hoài Thành, việc này sao có thể khiến người ta bình tĩnh được?
"Tôi muốn gặp thành chủ Hoài Thành, kẻ nào dám ngăn cản, giết!"
Dương Thanh lạnh lùng thốt lên một câu, sau đó cất bước tiến thẳng về phía trước, không hề để mắt đến bà cụ kia.
Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành chỉ dám giương mắt nhìn theo bóng Dương Thanh, không ai dám tiến lên ngăn cản.
"Đứng lại ngay!"
Bà cụ kia bỗng quát lớn.
Dương Thanh dừng chân, nhìn về phía bà cụ đang âm trầm mặt mày, lạnh lẽo nói: "Bà muốn tiếp tục đấu?"
Bà ta cả giận quát: "Ranh con ngông cuồng! Mày thật sự cho rằng phủ thành chủ không ai ngăn được mày chắc!"
Bà ta vừa dứt lời, lại lao người về phía Dương Thanh một lần nữa.
Dương Thanh cau chặt mày, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc cực mãnh liệt, anh bỗng nhấc chân, dậm mạnh lên mặt đất, bóng dáng anh chợt biến mất khỏi vị trí cũ.