Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Hiện giờ, toàn thân Lý Dương ngập tràn sát khí.  

             Mặc dù ông ta có không ít con, Lý Bảo Phong cũng không phải đứa có thiên phú võ thuật mạnh nhất nhưng lại là đứa con trai ông ta yêu thương nhất.  

             Anh ta bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, sợ là dù có tỉnh lại cũng không còn tu vi võ thuật.  

             Gia tộc lớn như nhà họ Lý đều phải dựa vào thực lực võ thuật. Tuy Lý Bảo Phong không có thiên phú mạnh mẽ nhưng cũng rất khá, có khả năng đạt tới Thần Cảnh.  

             Thế nhưng giờ đây, tu vi của anh ta đã bị phế bỏ, sau này chỉ là một kẻ vô dụng, không có duyên với trung tâm quyền lợi của gia tộc.  

             Tất cả đều nhờ Dương Thanh ban tặng.  

             Cao thủ đưa Lý Bảo Phong trở về vội báo cáo: “Thưa cậu, hình như người trẻ tuổi kia có lai lịch không nhỏ đâu. Đến cả Thượng Quan Nhu cũng phải khép nép trước mặt cậu ta, nói là khách quý của Thượng Quan Hoàng”.   

             “Không cần biết cậu ta là ai, dám phế võ công của con tôi thì phải trả giá”.  

             Lý Dương không thèm để ý lời nhắc nhở của đối phương, nghiến răng nói: “Nếu không bắt nó trả giá, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tưởng nhà họ Lý dễ bắt nạt”.  

             Dứt lời, ông ta hùng hổ lao ra ngoài, dẫn theo một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.  

             Lúc này, Dương Thanh đang ở trong phòng tiệc của Hoàng tộc Thượng Quan. Ngồi cùng bàn với anh đều là những người nắm quyền, còn thế hệ trẻ chỉ có Thượng Quan Nhu có tư cách ngồi ở đây.  

             “Tôi mời cậu Thanh một chén!”  

             “Cậu Thanh còn trẻ đã có được thực lực mạnh mẽ như vậy, đúng là thiên tài hiếm có”.  

             …  

             Bữa cơm này rất khó chịu, bởi vì bên tai Dương Thanh cứ ong ong vì mấy lời nịnh nọt tâng bốc.  

             Nếu không vì nể mặt Thượng Quan Nhu, anh đã quay lưng bỏ đi rồi.  

             Đương nhiên, quan trọng nhất là anh còn muốn mượn sức Hoàng tộc Thượng Quan giúp tập đoàn Nhạn Thanh phát triển hơn nữa.  

             Hoàng tộc họ Diệp đã tuyên bố muốn chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh. Mặc dù Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều tỏ thái độ kiên quyết cắt đứt quan hệ với Hoàng tộc họ Diệp, muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng dù sao đối thủ cũng là một Hoàng tộc. Bọn họ chèn ép vẫn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới tập đoàn Nhạn Thanh.  

             Nếu được cả Hoàng tộc Thượng Quan ủng hộ, tập đoàn Nhạn Thanh không cần sợ bị Hoàng tộc họ Diệp chèn ép nữa.  

             “Lần này tôi mời cậu Thanh tới là muốn biết, có phải cậu đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh rồi không?”  

             Sau bữa ăn, Thượng Quan Hoàng đột nhiên nhìn Dương Thanh dò hỏi.  

             Đám người còn lại đều im bặt, kinh hãi nhìn về phía anh.  

             Không mấy ai biết chuyện Dương Thanh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đa phần đều chỉ đoán già đoán non.  

             Thượng Quan Hoàng cũng chỉ suy đoán như vậy.  

             Bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói có cao thủ Siêu Phàm Cảnh chưa tới ba mươi tuổi.  

             Đến cả gia tộc Cổ Võ cũng rất hiếm có thiên tài võ thuật như vậy, đừng nói là người thường.  

             Cuối cùng cũng nói tới chuyện chính rồi sao?  

             Dương Thanh cười híp mắt nhìn lão ta: “Trước khi trả lời tôi cũng muốn hỏi Thượng Quan Hoàng một chuyện”.  

             Thượng Quan Hoàng nhíu mày hỏi: “Cậu muốn hỏi gì?”  

             “Tôi chạm mặt với người nhà họ Lý và nhà họ Quách trên chuyến bay tới Hoàng thành Thượng Quan. Liệu chuyện này có liên quan tới Hoàng tộc Thượng Quan không?”  

             Anh không hỏi thẳng có liên quan tới Thượng Quan Hoàng hay không đã là nể mặt lão ta lắm rồi.  

             Nghe vậy, tất cả đều khiếp sợ.  

             Nụ cười trên mặt Thượng Quan Hoàng lập tức biến mất, sắc mặt sa sầm.  

             Thấy thế, Thượng Quan Nhu hốt hoảng nói: “Sao có thể như vậy được?”  

             “Cậu Thanh hiểu lầm gì chăng? Ông nội chỉ mời cậu tới Hoàng thành Thượng Quan, không hề hẹn thời gian cụ thể, làm sao khiến cậu gặp người nhà họ Lý và nhà họ Quách được?”  

             Dương Thanh không thèm quan tâm tới lời giải thích của cô ta.  

             Nghe có vẻ Thượng Quan Hoàng sẽ không làm vậy, nhưng không có nghĩa điều này không thể xảy ra. Dù sao Dương Thanh cũng đi từ Hoàng thành Long tới Hoàng thành Thượng Quan.  

             Rất ít người đi lại giữa hai Hoàng thành. Hầu như mỗi Hoàng thành đều độc lập, không hề có chuyện qua lại với nhau.  

             Lý Bảo Phong và Quách Sở Sở đều là người của các gia tộc hàng đầu Hoàng thành Thượng Quan, còn có hôn ước với nhau.  

             Người như bọn họ rất ít khả năng sẽ tới Hoàng thành Long, đã vậy còn chạm mặt Dương Thanh.  

             Thượng Quan Nhu còn định tiếp tục giải thích lại bị Thượng Quan Hoàng ngăn lại: “Cậu Thanh đang nghi ngờ tôi sao?”  

             Dương Thanh không hề do dự gật đầu: “Dù sao mọi chuyện cũng quá trùng hợp”.  

             Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mọi người đều thấp thỏm lo âu.  

             Nhất là Thượng Quan Nhu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.  

             Cô ta và Dương Thanh được coi là bạn bè, cũng biết rõ thực lực của anh mạnh mẽ. Nếu bây giờ anh và Thượng Quan Hoàng xảy ra xung đột, sợ là cả Hoàng tộc Thượng Quan sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong.  

             “Ha ha…”  

             Thượng Quan Hoàng nhìn Dương Thanh một lúc lâu, đột nhiên cười phá lên: “Cậu Thanh vui tính thật đấy, còn nghi ngờ tôi giăng bẫy khiến cậu xung đột với nhà họ Lý”.  

             “Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng, Hoàng tộc Thượng Quan không giải quyết được nhà họ Lý sao?”  

             “Tôi dám cam đoan, chuyện này không phải do tôi làm”.  

             Dương Thanh cũng cười nói: “Vậy thì tại tôi nhỏ nhen rồi, mong Hoàng Chủ tha thứ”.  

             “Cậu Thanh nói nghiêm trọng quá. Cậu vừa tới Hoàng thành Thượng Quan đã xích mích với người nhà họ Lý, nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi”.  

             Thượng Quan Hoàng cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Bây giờ cậu đã có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?”  

             Ngay sau đó, trên người lão ta toát ra một khí thế khủng bố càn quét về phía Dương Thanh.  

             Đám người Hoàng tộc Thượng Quan đều hoảng hốt, cảm thấy như đang bị một ngọn núi lớn đè nặng trên vai.  

             Chỉ mình Dương Thanh vẫn vững vàng, không hề bị ảnh hưởng.  

             Có lẽ thực lực của Thượng Quan Hoàng đang là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, vẫn chưa làm gì được anh.  

             “Hoàng Chủ chỉ còn một bước nữa, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đạt tới Siêu Phàm Cảnh, đúng là xuất chúng”.  

             Dương Thanh mỉm cười nói.  

             Nghe vậy, Thượng Quan Hoàng lập tức thu lại khí thế trên người. Tuy Dương Thanh không trực tiếp trả lời nhưng liếc mắt có thể nhìn thấu thực lực thật sự của lão ta là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, chứng tỏ anh đã đột phá Siêu Phàm Cảnh.  

             Ánh mắt Thượng Quan Hoàng trở nên nghiêm trọng, sâu xa nói: “Cậu Thanh quả là thiên tài hiếm có, sợ là thiên tài của gia tộc Cổ Võ cũng phải thua xa”.  

             Đúng lúc này, hai luồng khí thế khủng bố bỗng ập tới.  

             Thượng Quan Hoàng lập tức cau mày: “Kẻ nào?”  

             Câu chất vấn như tiếng sấm rền vang vọng khắp Hoàng phủ Thượng Quan.  

             “Lý Dương của nhà họ Lý tới đòi công bằng!”  

             Tiếng đáp lại của Lý Dương cũng vang vọng.  

             Người của Hoàng tộc Thượng Quan đều kinh hãi, không ngờ người của nhà họ Lý dám vô lễ xông vào Hoàng tộc, đáp trả Thượng Quan Hoàng, còn lớn tiếng tuyên bố muốn đòi công bằng  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK